Trúc mã X Trúc mã Nhạy cảm dễ nổi khùng miêu miêu thụ X Hai mặt trà xanh cẩu cẩu công --- Kiếp trước, Đường Miên cả đời đấu đá với kẻ thù không đội trời chung Phó Thời Chiêu, hơn thua từ thời học sinh …
Trúc mã X Trúc mã
Nhạy cảm dễ nổi khùng miêu miêu thụ X Hai mặt trà xanh cẩu cẩu công
---
Kiếp trước, Đường Miên cả đời đấu đá với kẻ thù không đội trời chung Phó Thời Chiêu, hơn thua từ thời học sinh cho đến sau này đẩy chén rượu trên thương trường, người trong giới thủ đô đều biết hai người này gặp nhau chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.
Một vụ tai nạn giao thông, Đường Miên quay trở lại thời thơ ấu.
Hắn vẫn là tiểu thiếu gia nhà họ Đường, tuy sinh ra xinh đẹp sắc xảo, nhưng bẩm sinh tai phải khiếm thính, cần đeo máy trợ thính mới có thể sinh hoạt, là đứa con được cả nhà cưng chiều hết mực.
Thấy thằng nhóc Phó Thời Chiêu đang nhìn mình trong nôi, Đường Miên trực tiếp giành lấy bình sữa trong tay cậu, ực ực ục tu cạn sạch.
Lúc này Phó Thời Chiêu chưa được gia tộc nhận về, vẫn là con của tài xế nhà họ Đường, bạn thời thơ ấu của tiểu thiếu gia Đường Miên.
Lúc này nhà họ Đường cũng chưa bị kẻ xấu hãm hại, anh trai chưa đột tử, ba chưa gặp tai nạn giao thông, mẹ cũng chưa phát điên.
Đúng là trời xanh có mắt, cho hắn một cơ hội để đè bẹp triệt để Phó Thời Chiêu + thay đổi vận mệnh nhà họ Đường.
Uống hết sữa, Đường Miên trực tiếp giành lấy cái chăn nhỏ trên người Phó Thời Chiêu, gác cái chân nhỏ lên, âm thầm suy tính kế hoạch, mơ màng ngủ thϊếp đi.
Các bảo mẫu bên cạnh ——
“Tiểu thiếu gia thật sự thích Chiêu Chiêu , biết Chiêu Chiêu không thích uống sữa nên đã giúp uống hết.”
“Có phải tiểu thiếu gia sợ lạnh không? Đi chỉnh nhiệt độ phòng trẻ em lên một chút.”
“Hình như Chiêu Chiêu cũng rất thích tiểu thiếu gia, chạy lại ôm cậu ấy rồi kìa.”
-
Cướp bình sữa và chăn nhỏ vẫn chưa đủ, Đường Miên bắt đầu con đường “pua” dài hơi đối với Phó Thời Chiêu ——
Đường Miên chưa cai sữa, mỗi đêm đi ngủ đều phải đè lên người Phó Thời Chiêu.
Đường Miên ở nhà trẻ: “Cậu, từ nay trở đi là tiểu đệ của tôi!”
Đường Miên tiểu học: “Đồ ăn vặt của cậu phải chia cho tôi ăn.”
Đường Miên trung học cơ sở: “Làm bài tập xong chưa? Xong rồi thì làm cho tôi.”
Đường Miên trung học phổ thông: “Dậy không nổi… Đến đón tôi thì tiện mang bữa sáng cho tôi.”
Đường Miên đại học: “Điểm danh giùm tôi tiết 8h sáng, cuối tuần tụ tập cùng tôi.”
Phó Thời Chiêu từ nhỏ đã được dạy dỗ nên rất ngoan ngoãn và nghe lời hắn, Đường Miên vô cùng hài lòng.
Nhà họ Đường cũng nhờ sự can thiệp của hắn mà đánh cho kẻ xấu thê thảm, ngày càng tốt đẹp hơn.
Cho đến một ngày, Đường Miên phát hiện ra nhật ký của Phó Thời Chiêu.
Trong đó ghi đầy đủ những ghi chép về hắn.
---
"Hồi nhỏ cậu ấy thật đáng yêu, người cũng thơm thơm."
"Thích cái kiểu cậu ấy ra lệnh cho mình."
"Cái tên bắt cá nhiều tay ngu ngốc bị mình đánh một trận ở kiếp trước lại bắt đầu tiếp cận cậu ấy."
"Đã đăng ký cùng nguyện vọng với cậu ấy, liên hệ với trường, có thể ở cùng một ký túc xá với cậu ấy."
"Muốn trở thành tai phải của cậu ấy."
Đường Miên :……
#Kẻ thù không đội trời chung của mình hình như cũng trọng sinh rồi phải làm sao đây#
#Kẻ thù không đội trời chung hình như còn là một tên biếи ŧɦái đã thầm thương trộm nhớ mình từ lâu#
---
1. Bắt đầu viết từ thời thơ ấu, giai đoạn bé con sẽ thiên về đời thường một chút, dự định sẽ viết đến khi họ học đại học và ở bên nhau là kết thúc. Ngoại truyện sẽ viết đôi chút về thời gian sau khi tốt nghiệp đại học để rải đường.
2. Cả hai đều trọng sinh, kẻ thù không đội trời chung là giả, tình cảm song phương là thật hhh.
3. Thụ có vấn đề về thính giác tai phải, cần đeo máy trợ thính.
---
Tóm tắt một câu: Cùng kẻ thù không đội trời chung trở về thời thơ ấu.
Ý nghĩa: Sống tốt mỗi ngày, trân trọng từng ngày.
---
Hay