Chương 7: Tín nhiệm

Bữa tối đã dùng xong, trà cũng đã uống hai lượt, Ân đế vẫn là một chút cũng không có ý muốn rời đi, còn đề nghị muốn cùng Hoàng hậu hạ vài ván cờ.

Thượng Quan Tử Ngọc há miệng muốn hỏi lại không hỏi được, nghĩ rằng Hoàng đế sẽ không phải muốn ngủ lại chỗ này đi.

Ba bàn cờ đã xong, Ân đế là hoàn toàn thua trận, mặc kệ hắn là Hoàng đế, Tử Ngọc cùng hắn đánh cờ nhưng lại chẳng chút lưu tình, đem cờ của hắn đánh gϊếŧ tơi bời, chật vật không chịu nổi.

Ân đế thua liên tiếp ba ván cờ, trước mặt Tử Ngọc lại thua thảm hại như vậy thật là không còn mặt mũi, trong lòng rất ảo não. Ân đế giận dỗi ném quân cờ vào trong hộp, tức giận nói "Không chơi nữa!"

Thượng Quan Tử Ngọc sợ hắn thật sự sinh khí, lập tức xin lỗi "Bệ hạ nguôi giận, thần thất lễ rồi." Nói xong, liền ra hiệu cho Lục La mang bàn cờ đi, sợ Hoàng đế nhìn thấy lại phiền lòng.

Ân đế thấy y như vậy, nói "Tử Ngọc, Trẫm không phải sinh khí ngươi, Trẫm là sinh khí chính mình, vốn muốn cho Tử Ngọc nhìn Trẫm với ánh mắt khác, kết quả lại thua thảm như vậy, bất quá có thể thua ở trong tay ngươi, Trẫm thua cũng rất vui vẻ nha."

Thượng Quan Tử Ngọc mặt ửng đỏ, không được tự nhiên cúi đầu, mỗi lần Hoàng đế nói với y lời yêu đương buồn nôn như thế này, lần nào cũng khiến y mặt đỏ tai hồng. Y không rõ Đế vương lạnh băng trong mắt mọi người là như thế nào, thế nhưng sao lại ở trước mặt y lại trở thành bộ dáng như thế này?

Nhìn sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối, Ân đế vẫn là không có ý định rời đi. Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được hỏi "Hôm nay Hoàng Thượng không cần phê tấu chương sao?"

Ân đế nghe y nhắc đến tấu chương, sắc mặt nhất thời liền suy sụp, khóe miệng cũng hạ xuống, ai!

Nghĩ đến từng chồng tấu chương trong thư phòng, Ân đế không khỏi ngao ngán, nhưng một khi hắn muốn làm một Hoàng đế tốt thì không thể nhàn hạ được.

Tâm không cam tình không nguyện đứng dậy, lưu luyến không rời mà nhìn Hoàng hậu của hắn, biểu tình trên mặt giống như là phải lên pháp trường.

Thượng Quan Tử Ngọc thấy Hoàng đế mất hứng, trực giác nhanh chóng phản ứng lại, Hoàng thượng so với y cũng chỉ lớn hơn một tuổi, cũng vừa mới cập quan mà thôi, đang ở độ tuổi phong lưu tiêu sái, lại phải trở thành chủ nhân của cả một nước, mỗi ngày phải đối mặt với nhiều vấn đề, công văn như núi, quả thật rất vất vả.

Hoàng đế cũng chỉ là muốn ở nơi này cùng y thả lỏng một chút, vừa rồi Hoạng thượng quả thật rất vui vẻ, lại bị chính mình làm cho mất hứng.

Tuy việc y khuyên Hoàng đế đi xử lý quốc sự cũng không sai, nhưng lúc này vẫn nhịn không được có chút đau lòng cùng áy náy. Nhìn bóng dáng Hoàng đế, đột nhiên phát hiện Hoàng thượng gần đây gầy đi rất nhiều, thật sự phải nghỉ ngơi thật tốt.

Ân đế xoay người chuẩn bị rời đi, phía sau lại truyền đến âm thanh của Tử Ngọc "Bệ hạ, Bệ hạ nếu mệt, vậy nghỉ ngơi đi, ngày mai lại xử lý tấu chương , thần, thần cũng không có việc gì, có thể bồi Bệ hạ tán gẫu."

Thượng Quan Tử Ngọc càng nói càng nhỏ, mặt cũng càng ngày càng hồng, cảm giác giờ phút này, chính mình quả thực giống như sẽ khiến Hoàng đế "Tòng thử quân vương bất tảo triều", chính là hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết.

Ân đế xoay người lại, không dám tin nhìn người nọ, tươi cười trên mặt càng lúc càng rõ ràng, một đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm Thượng Quan Tử Ngọc, nếu không phải bên cạnh còn có hạ nhân ở đây, hắn thật muốn một bước tiến lên gắt gao ôm chặt Tử Ngọc vào trong ngực, lại hung hăng cắn một ngụm, đương nhiên, nếu có thể cùng Tử Ngọc phu thê hữu danh lại hữu thực thì tốt biết mấy.

"Tử Ngọc, ngươi thật sự là quá tốt." Ân đế cười nói, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý niệm. Ân đế đến gần người bên người nói "Tử Ngọc nếu sợ ta vất vả, có thể giúp ta cùng nhau phê tấu chương, xử lý quốc sự, chẳng phải được sao?"

"Điều này sao có thể? Từ xưa đến nay, hậu cung đều không thể tham chính, Bệ hạ để thần tham dự triều chính như vậy là không hợp quy củ." Thượng Quan Tử Ngọc vội vàng từ chối.

Ân đế không để tâm nói "Quy củ là chết, người là sống, với tài trí của Tử Ngọc, lại bị mai một ở bên trong hậu cung này, thật sự là tổn thất to lớn của Đại Ân, Trẫm thật không đành lòng."

Thượng Quan Tử Ngọc thân mình chấn động, Hoàng đế đã nói trúng chỗ đau trong lòng y, thân là nam tử, từ nhỏ đã được phụ thân chỉ bảo, muốn y chăm chỉ đọc sách, về sau làm thần tử, giúp đỡ xã tắc, vì vua phân ưu. Từ khi được gả vào trong hoàng cung, trở thành chim trong l*иg sắt, lý tưởng trước kia theo đuổi toàn bộ đều hóa thành bọt biển.

Múc nghe Ân đế nói, Thượng Quan Tử Ngọc có chút khϊếp sợ, cũng có cảm động, bởi vì từ trong mắt đối phương, y thấy được lý giải cùng thương tiếc, thì ra, người này đúng là hiểu y.

"Tử Ngọc, ngươi làm sao vậy?"

Ân đế thấy y sau khi nghe hắn nói xong, biểu tình trên mặt trở nên không thích hợp, ánh mắt có chút phiếm hồng, không khỏi lo lắng trong lòng, dùng tay vuốt ve hai má đối phương.

Thượng Quan Tử Ngọc nhanh tay nắm lấy ống tay áo Hoàng đế, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, từng câu từng chữ nói "Chỉ cần Bệ hạ nguyện ý tín nhiệm Tử Ngọc, Tử Ngọc nguyện ý vì Bệ hạ làm bất cứ chuyện gì." Bao gồm vì ngươi mà chết.

Trong lòng Ân đế đặc biệt cảm động, nhẹ nhàng ôm y vào lòng, dùng tay xoa đầu, thở dài nói "Trẫm không tin ngươi còn có thể tin ai?" Tử Ngọc, ngươi có biết không, trên đời này, ngươi là người duy nhất Trẫm tin tưởng.

Buổi tối, Đế Hậu hai người cùng tắm rửa, lên giường nghỉ ngơi.

Thượng Quan Tử Ngọc buông quyển sách trên tay, đang chuẩn bị nằm xuống, nhìn sang bên cạnh thấy Hoàng đế đang im lặng nằm ngẩn người nhìn đỉnh màn, liền hỏi "Bệ hạ đang nghĩ gì vậy? có phải có chuyện phiền lòng hay không?"

Ân đế nghiêng đầu, nhìn chằm chằm người bên cạnh, một lúc lâu sau mở miệng nói "Quả thật là có chuyện phiền lòng, ta là đang suy nghĩ, đến lúc nào mới có thể cùng Tử Ngọc trở thành phu thê chân chính." Nói xong, còn làn như muốn nhào lên người người ta.

Mặt Thượng Quan Tử Ngọc nhất thời nóng bừng, thân thể bởi vì có chút khaabr trương mà nhất thời cương cứng, nhắm chặt mắt lại không dám nhìn đối phương.

Tuy rằng cùng Hoàng đế thành thân đã nửa năm, nhưng chưa bao giờ có phu thê chi thực, lúc trước Hoàng đế đối với y lạnh lùng, chưa bao giờ ngủ lại chỗ của y, cho nên y chưa từng nghĩ đến phương diện này, nhưng hiện tại

"Tử Ngọc ngươi đừng sợ, Trẫm sẽ không ép buộc ngươi,ta sẽ chờ ngươi." Ân đế đến gần nhẹ nhàng hôn lên gương mặt y, có chút đáng thườn nói "Nhưng Tử Ngọc cũng đừng bắt ta chờ lâu quá a, ta sợ ta sẽ không nhịn được."

Thượng Quan Tử Ngọc bị hắn nói cho sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, gia giáo nhà y nghiêm cẩn, chưa bao giờ đem loại chuyện này nói thẳng ra như vậy. Hoàng đế nói trắng ra, thật khiến hắn ngượng ngùng không thôi. Sau lại nhìn đến bộ dáng đến là tội nghiệp của Hoàng đế, lại cảm thấy buồn cười, thành ra biểu tình trên mặt liền trở nên vặn vẹo.

Cuối cùng, Ân đế cũng không có làm cái gì cả, hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ. Ân đế nằm mơ, cư nhiên lại mơ đến một đống lớn tấu chương nện lên đầu hắn, chờ hắn phê duyệt, hại hắn nửa đêm bừng tỉnh từ trong mộng, đành phải đem đầu chôn vào trong lòng Tử Ngọc, tìm kiếm chút an ủi.

Ngày thứ hai, Ân đế hạ triều, liền đi thẳng đến Ngự Thư Phòng, đúng là không có biện pháp, hôm qua còn rất nhiều tấu chương còn chưa phê, nếu hôm nay lại lười biếng, Tử Ngọc nhất định sẽ khinh thường hắn.

Vì để có thể trở thành vị Đế vương mà trong lòng Tử Ngọc tôn kính ngưỡng mộ, dù có bao nhiêu vất vả cũng phải kiên trì, nhất định phải làm một Hoàng đế tốt a.

Nghẹn một bụng tức giận xem được hơn phân nửa tấu chương, trong lòng nhịn không được bốc hỏa, đem vài cái tấu chương vô nghĩa cùng mấy bản khai báo gian dối phóng đại ném tất cả xuống đất, cả giận nói "Đây đều là thứ gì? Đem cho bọn họ viết lại một lần nữa đi!"

Tiểu thái giám đứng một bên nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh, sợ kinh động đến Hoàng đế. Lưu công công thần sắc như thường tiến lên trả lời "Dạ, Bệ hạ."

Ân đế khẽ nhíu mày, đứng dậy nói "Trẫm muốn đi Ngự Hoa Viên một chút, những người khác đều không cần đi theo, ngươi cùng Trẫm đi là được."

Lưu công công khom người nói "Dạ", sau đó theo sau Hoàng đế đi ra khỏi Ngự Thư Phòng.

Trong Ngự Hoa Viên là vô số đình đài lầu các, Tùng, Bách tươi xanh, từng mảnh Trúc xanh điểm xuyết theo núi đá, lâm viên Tứ Quý Thường Thanh là cảnh quan khiến người tán thưởng không dứt.

Ân đế dọc theo trung viên Tiểu Lộ chậm rãi đi tới, thấy cách đó không xa có một phương đình, liền muốn đến đó ngồi, lúc này, lại nhìn thấy Lệ phi đang cùng với vài nha hoàn đang từ bên kia đi tới, xem ra cũng là hướng đình kia mà đi.

Ân đế không khỏi nhíu mày, lúc này liền xoay người từ một con đường nhỏ khác ly khai. Tuy rằng trước mắt, hắn còn chưa đối phó phe đảng của Lệ phi, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ buông tha cho bọn họ. Cừu hận kiếp trước hắn một khắc cũng không quên, chỉ là chờ cùng bọn chúng chậm rãi thanh toán.

Trong đình, Lệ phi trừng mắt phượng, quát lớn nha hoàn bên cạnh "Hoàng thượng đâu, ngươi không phải nói cho ta biết Bệ hạ đi Ngự Hoa Viên sao, như thế nào bây giờ không thấy đâu?"

Tiểu nha hoàn cuống quít quỳ xuống, ủy khuất nói "Nô tì thật sự nhìn thấy Hoàng thượng mang theo Lưu công công vào Ngự Hoa Viên, mới vừa rồi, nô tỳ rõ ràng thấy Hoàng thượng hướng đình này đi tới, cũng không biết vì sao lại không thấy. Nương nương, nô tì thật sự không có lừa người!"

Lệ phi cũng lười để ý tới nàng, siết chặt tấm khăn trong tay, ngón tay đều trắng nhợt.

Đã thật nhiều ngày Hoàng đế không có tới Phi Hương cung của ả, mỗi lần ả sai người đi hỏi, Hoàng đế đều nói là chính sự bận rộn, muốn phê duyệt tấu chương, nhưng ả lại nghe nói, hai ngày nay Hoàng đế đều ngủ lại chỗ Hoàng hậu, việc này không phải là dấu hiệu tốt. Tuy rằng Hoàng thượng không thích vị nam Hậu kia, nhưng vẫn sẽ cố kị mặt mũi Hoàng gia.

Phụ thân nói, chỉ cần âm thầm hạ độc Hoàng thượng trường kì, vừa không bị người khác phát hiện, vừa có khả năng khiến Hoàng thượng nghe lệnh ả, đến thời điểm, cái gì Hoàng hậu, cái gì Quý phi, ả liền không cần phải bận tâm.

Lệ phi nghĩ đến ngày đó, nhất thời tâm tình liền tốt lên, nâng tay để tiểu nha hoàn kia đứng dậy, Lệ phi không chút để ý hỏi "Ngươi tên gì?"

"Hồi Lệ phi, nô tỳ gọi Lan Khê." Tiểu nha đầu thấp giọng nói.

"Lan Khê?" Lệ phi mỉm cười "Tên rất hay, bộ dạng cũng đủ sáng sủa. Tối hôm nay, nguwoi liền thay ta đưa canh đến cho Hoàng thượng, nhất định phải nhìn Hoàng thượng uống xong mới được rời đi, có nghe không?"

"Dạ, Lệ phi nương nương, Lan Khê tuân mệnh."

Lệ phi mang theo nha hoàn phiêu nhiên rời đi, mà lúc này, một tiểu thái giám từ phía sau hòn giả sơn lộ đầu ra, nhìn bóng dáng đoàn người Lệ phi, trên mặt lộ ra tươi cười.

Tiểu thái giám một đường chạy đến tẩm cung của Hoàng đế, kề tai Lưu công công nhỏ giọng bẩm báo, Lưu công công gật gật đầu, hỏi hắn "Khi ngươi tới đây, không có người chú ý tới ngươi chứ?"

Tiểu thái giám lắc đầu "Ngài yên tâm, công công, ta rất cẩn thận."

Lưu công công cười vỗ vai hắn nói "Tiểu Thuận Tử a, ngươi thực thông minh, về sau liền lưu lại bên người hầu hạ Hoàng thượng đi."

Tiểu Thuận Tử vui mừng quá đỗi, vội quỳ xuống dập đầu "Tạ ơn công công đã đề bạt."