Chương 6: Thừa Tướng

Ân đế nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng hậu của hắn, tay vuốt chầm chậm theo mái tóc dài của y, sợi tóc kia ở trong tay thật mềm mại, khiến hắn yêu thích không muốn buông tay.

"Ta biết trước kia ta đối xử với ngươi không tốt, hiện tại ta đột nhiên đối với ngươi như vậy, trong lòng ngươi khẳng định có hoài nghi." Ân đế chậm rãi nói.

Thượng Quan Tử Ngọc nghe hắn cư nhiên giảm bớt danh xưng "Trẫm", cuống quít nói "Bệ hạ, ngài là ngôi cữu ngũ chí tôn, sao có thể xưng "Ta"?"

Ân đế nhẹ giọng cười cười nói "Ở đây không có người ngoài, không sao đâu. Có Tử Ngọc bên cạnh, ta chỉ là một người bình thường, không phải là vạn thịnh chí tôn, ta hi vọng cùng Tử Ngọc "ngươi – ta" tương xứng, giảm bớt xưng hô khách sáo, như vậy mới có vẻ càng thêm thân cận, không phải sao?"

Thượng Quan Tử Ngọc hơi mím môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì, đem Hoàng đế trở thành một người bình thường mà đối đãi, chuyện này sao có khả năng?

Ân đế thấy Thượng Quan Tử Ngọc vẫn im lặng, nhẹ giọng thở dài, thấy đối phương còn đang suy nghĩ thì nói tiếp "Ta đột nhiên đối với ngươi như vậy, ngươi nhất định không hiểu,ta cũng không biết nên giải thích với ngươi như thế nào, nếu nói với ngươi, ngươi nhất định sẽ không tin tưởng ta, cứ coi như là ta biết sai hối cải, muốn cùng ngươi bắt đầu lại từ đầu, có được không?"

Thượng Quan Tử Ngọc chưa từng thấy qua Ân đế ăn nói khép nép với một người như thế, trong lòng bị kí©h thí©ɧ một chút, trong lúc ý thức mơ hồ liền nói "Thần tin tưởng Bệ hạ."

Ân đế nhất thời mừng rỡ như điên, thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống, nếu thật sự là như vậy, hắn sẽ trở thành Hoàng đế mất mặt nhất trong lịch sử Ân triều.

Thượng Quan Tử Ngọc vươn tay chậm rãi ôm hắn, trấn an cảm giác quá mức xúc động của Hoàng đế, y là nam tử, không giống các phi tần trong hậu cung,bộ dáng chim nhỏ nép vào người, nhu tình chân thành, Y chỉ có thể dùng phương pháp này biểu đạt tâm tình của mình.

Bất quá, chỉ là một động tác đơn giản như vậy nhưng cũng đã làm cho Ân đế cảm động cực kì. Quá tốt, Tử Ngọc rốt cuộc trở về bên người hắn, cảm tạ Thượng đế cho hắn cơ hội sống lại, lúc này đây, hắn thề nhất định không để kiếp này uổng phí.

Sáng sớm hôm sau, Lưu công công liền đứng chờ ở cửa cung Vị Ương, sợ Hoàng đế trễ giờ lâm triều, gọi một tì nữ trong Vị Ương cung đến nhắc Hoàng đế rời giường.

Tỳ nữ này chính là Hồng Thường, nàng hướng Lưu Công công cúi đầu, nói cho ông biết Hoàng thượng đã sớm bị Hoàng hậu đánh thức, hiện tại đang thay quần áo.

Lưu công công yên tâm, kiên nhẫn đứng chờ ngoài cửa điện, trong lòng nhịn không được nghĩ thầm, Hoàng thượng nên thân cận Thượng Quan Hoàng hậu nhiều một chút, về sau đây sẽ là một vị Hoàng hậu hiền đức.

Ân đế vô cùng hưởng thụ đứng yên tại chổ, tùy ý Tử Ngọc hầu hạ hắn mặc quần áo, nếu Tử Ngọc cũng hầu hạ cởϊ qυầи áo, loại cảm giác này chắc sẽ giống như vậy.

Ân đế nghĩ nghĩ, bỗng có chút tâm viên ý mãn đứng đó, ngay cả có người đến nói bên cạnh cũng không nghe thấy.

"Bệ hạ, được rồi, Lưu công công còn đang chờ ngài ngoài điện." Thượng Quan Tử Ngọc lần thứ ba nhắc Hoàng đế, vốn đang tốt không biết như thế nào lại ngẩn người, một bộ dạng mất hồn mất vía. Ở chung hai ngày, Thượng Quan Tử Ngọc thật đúng là phát hiện một mặt khác của vị Đế vương này không muốn người khác biết được. Hoàng đế cũng chỉ là một người bình thường thôi.

Ân đế khôi phục tinh thần, thấy có chút xấu hổ, hắn cứ nhiên ở trước mặt Tử Ngọc thất thố như thế, lại còn là ở trước mặt bao nhiêu nô tài, quả thực là vô dụng đến cực điểm.

Ân đế ghét bỏ bản thân, cáo biệt Hoàng hậu, mặt không đổi sắc đi vào triều.

Hôm nay trên triều đình, có đại thần bẩm tấu, Thượng Quan Thừa tướng cáo lão hồi hương, vậy nên vị trí Thừa tướng liền bị để trống, như thế đối với triều đình rất bất lợi, hi vọng Hoàng thượng có thể mau chóng đề bạt người khác bổ sung vào vị trí này.

Vị đại thần này vừa nói xong, lại có vài vị quan viên khác bước ra khỏi hàng, tỏ vẻ tán thành. Mặt khác, có một số vị đại thần im lặng không lên tiếng chờ xem thái độ của Hoàng đế.

Ân đế nhìn về phía vị đại thần đã đề nghị kia, là Lại Bộ Thượng Thư Văn Nguyên, hắn thập phần nhớ rõ người này, Văn Nguyên này là người của Doãn Trung, mà Doãn Trung lại là phụ thân của Lệ phi, đảm nhiệm chức Thái Sư. Mà những quan viên tán thành cũng là người của phe cánh Doãn Trung.

Sở dĩ bọn họ có đề nghị này, đơn giãn là muốn đưa Doãn Trung lên chức vị Thừa Tướng, đời trước, Ân đế thập phần sủng ái Lệ phi, các đại thần vừa đề nghị, hắn liền biết thời thế mà phong Doãn Trung làm Thừa Tướng. Từ đó về sau, bè cánh của Doãn thị chân chính quyền khuynh triều dã, càng tỏ ra không đem vị Hoàng đế là hắn để trong mắt.

Ân Thần Dục trong lòng âm thầm cười lạnh một tiếng, hắn đã không còn là Hoàng đế vô năng của kiếp trước nữa, lúc này đây há có thể để cho các ngươi như ý nguyện?

Chức vị Thừa Tướng, trong lòng hắn đã có người cân nhắc, chỉ là bây giờ chưa đến thời điểm nói rõ ràng.

Ân đế không tỏ rõ thái độ cùng Văn Nguyên và vài vị đại thần đánh thái cực một lát, đơn giản là lấy lí do sắp cử hành thi Hương, liền nói, khoa cử dự thi là con đường trọng yếu để triều đình chọn lựa nhân tài, chính là đại sự trọng đại trước mặt. Tất cả sự tình còn lại đều có thể chậm lại, chờ sau kì thi Hương nhắc lại cũng không muộn.

Hoàng đế đã nói như vậy, các đại thần cũng không thể nói gì nữa, gây trở ngại khoa cử dự thi là trọng tội, không ai muốn lấy sinh tử của chính mình ra đánh cược.

Lại Bộ Thượng Thư Văn Nguyên cùng vài vị đại thần trao đổi với nhau hạ ánh mắt, hướng Hoàng đế cáo lỗi lui xuống, dù sao ngôi vị Thừa Tướng là tình thế bắt buộc, cũng không ngại chờ thêm một khoảng thời gian.

Ân đế thoáng buông mi mắt, trong đôi mắt chợt lóe sắc tàn nhẫn che giấu cái chết trong quá khứ , chỉ là nội tâm mang ý trào phúng như thế nào cũng không che giấu được.

Buổi trưa, Lệ phi phái một tiểu nha hoàn đi đến tẩm cung của Ân đế. Tiểu nha hoàn mang theo một hạp đồ ăn nói là Lệ phi nương nương tự tay nấu canh, sợ Bệ hạ quốc sự vất vả cố ý dâng cho Bệ hạ tẩm bổ.

Lúc đó, Ân đế đang dùng cơm trưa, liền nói "Để ở kia đi, trở về nói với nương nương, canh nàng làm Trẫm nhất định sẽ uống."

Tiểu nha hoàn lui xuống, vội vã trở về truyền lời cho Lệ phi nương nương.

Ân đế dùng cơm xong, để lui hạ nhân, chỉ lưu lại một mình Lưu công công. Lưu công công đang không biết ý của Hoàng đế đây là như thế nào, chỉ thấy Ân đế mở hạp đồ ăn, lấy bát canh ra, nhìn trên bàn có một bình gốm Thanh Hoa dùng để cắm hoa, bên trong còn cắm mấy đóa hoa bách hợp, Ân đế nhổ hoa, đem bát canh trong tay đổ toàn bộ vào bình hoa, cuối cùng đem hoa bách hợp cắm lại vào bình hoa.

Lưu công công nhìn Hoàng đế, từ nghi hoặc khó hiểu ban đầu, đến khi hiểu được thì trong lòng không khỏi run sợ, chỉ cảm thấy cả người đều toát mồ hôi lạnh.

"Bệ hạ, cái này" Lưu công công run run nói

Ân đế hướng ông ra hiệu im lặng, sắc mặt như thường nói "Bình hoa này về sau không cho người động vào, nếu có người hỏi, liền nói Trẫm phi thường thích hoa bách hợp, muốn giữ lại để thưởng thức."

"Dạ, nô tài tuân chỉ." Lưu công công lau mồ hôi trên trán, vụиɠ ŧяộʍ nhìn sắc mặt Hoàng đế, cái gì cũng không dám hỏi.

Sau giờ ngọ, Ân đế đã nghỉ ngơi một lát liền triệu vài vị đại thần dến Ngự Thư Phòng, thương lượng sự tình khoa cử dự thi.

Vừa bận rộn liền quên mất thời gian, đợi đến khi Ân đế cùng chư vị đại thần thương lượng xong, mới phát hiện sắc trời đã không còn sớm, mặt trời đã ngả về tây.

Phân phó các đại thần, Ân đế đứng lên thư giãn gân cốt, trong lòng không khỏi cảm khái nói "Khó trách từ xưa đến nay, có nhiều hôn quân như vậy, làm Hoàng đế tốt thật sự rất mệt a!"

Thể xác và tinh thần mệt mỏi, Ân đế muốn hướng Hoàng hậu cầu an ủi, dù sao cũng sắp đến thời gian ăn tối, lúc này đi tiện thể có thể cọ cơm ăn.

Thượng Quan Tử Ngọc không dự đoán được Hoàng đế sẽ đến, chung quy Hoàng đế sáng nay mới từ nơi này rời đi, đã hai ngày Hoàng đế thường xuyên đến Vị Ương cung, làm y cảm thấy có chút vô thố.

Y đã gả cho Hoàng thượng làm Hậu, không cầu Hoàng thượng có thể sủng ái y, chỉ hi vọng cầm sắc cùng minh, tương kính như tân. Hoàng đế nào mà không có hậu cung ba ngàn giai lệ, Hoàng hậu bị cho là cái gì, huống chi y còn là một nam Hậu.

Nhìn ra nghi hoặc trong mắt Tử Ngọc, Ân đế trong lòng có chút bất đắc dĩ, kì thật Tử Ngọc vẫn là không tin hắn a. Ân đế cười nói "Trẫm là tới nơi của ngươi cọ cơm ăn, bận rộn một buổi chiều, thật đúng là có chút đói bụng."

Thượng Quan Tử Ngọc thật là có chút khó xử, liếc mắt nhìn thoáng qua Hồng Thường cùng Lục La đang cúi đầu cười trộm, lại càng quẫn bách.

Nếu Hoàng đế đói bụng tự nhiên không thể mặc kệ được, Thượng Quan Tử Ngọc vội vàng gọi người đến truyền lệnh. Ân đế ngồi trên chủ vị, nhìn Tử Ngọc không ngừng chia thức ăn cho mình, còn khuyên mình ăn nhiều chút, Ân đế nhất thời cảm giác khẩu vị tốt hơn rất nhiều, ngay cả những đồ ăn bình thường không thích ăn, chỉ cần là Tử Ngọc gắp cho hắn, hắn cũng sẽ cảm thấy mĩ vị vô cùng. Tóm lại, bữa cơm chiều này, Ân đế ăn vô cùng thư thả thoả mãn.

"Tử Ngọc a, không biết Thượng Quan Thừa Tướng thân thể có khỏe mạnh không?"

Ăn xong cơm chiều, hai người ngồi cùng nhau phẩm trà, Hoàng đế uống một ngụm hỏi.

Thượng Quan Tử Ngọc sửng sốt một chút, không rõ Hoàng đế như thế nào đột nhiên hỏi đến phụ thân, đành phải chi tiết nói "Gia phụ thân thể rất tốt, tạ Bệ hạ quan tâm."

Ân đế ho khan hai tiếng, châm chước mở miệng nói "Có phải Thượng Quan Thừa Tướng không thích Trẫm hay không?"

Từ khi hắn đăng cơ tới nay, sủng tín Lệ phi, yêu ai yêu cả đường đi, liền đối Doãn Thái Sư tin cậy thêm một ít, Thừa Tướng cùng Thái Sư phát sinh xung đột, phần lớn hắn đều đứng về phe Thái Sư, phỏng chừng sau này, Thừa Tướng là đối với hắn triệt để thất vọng, giận dữ từ quan hồi hương, ngay cả khi ngày hắn cùng Tử Ngọc thành thân, Thừa Tướng cũng không xuất hiện.

Thượng Quan Tử Ngọc kinh ngạc nhảy dựng, vội đứng lên quỳ xuống nói "Gia phụ là tự nguyện từ quan hồi hương, tuyệt đối không có tâm ghi hận Hoàng thượng, mong Hoàng thượng minh xét."

Ân đế thấy y nói như vậy, vội vàng đem người nâng dậy, thở dài nói "Tử Ngọc đừng khẩn trương, Trẫm không có ý tứ khác, chỉ là có chút tưởng niệm Thượng Quan Thừa Tướng, trước kia là Trẫm nhiều lần khiến ông ấy thất vọng, không biết Thừa Tướng có hay không lại muốn cùng Trẫm chia sẽ quốc sự?"

"Bệ hạ?" Thượng Quan Tử Ngọc có chút ngẩn ra, không dám tin nói "Ý của Bệ hạ là, muốn cho gia phụ một lần nữa trở lại triều đình?"

Ân đế gật đầu nói "Hoan nghênh nhạc phụ đại nhận trở về bất cứ lúc nào, chức vị Thừa Tướng, Trẫm vĩnh viễn lưu lại cho ông ấy."