Chương 8: Xuất cung

Bữa tối, Ân đế nhìn đầy bàn thức ăn tinh xảo, một chút thèm ăn cũng không có.

"Bệ hạ, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị ngài hay không? Để lão nô đi Ngự Thiện Phòng nói bọn họ đổi chút thức ăn thanh đạm cho ngài." Lưu công công nói.

Ân đế nâng tay ngăn ông lại, thở dài nói "Không cần, công công, cũng không phải đồ ăn có vấn đề, chỉ là Trẫm không thích ăn cơm một mình, cảm giác thật không muốn ăn."

Lưu công công nhất thời hiểu ra, thấp giọng nói "Bệ hạ là đang nghĩ tới Hoàng hậu đi, sao không để người mời Hoàng hậu đến đây?"

Ân đế cười nhìn ông "Quả nhiên vẫn là công công hiểu ý Trẫm, ngươi nói, Trẫm dùng cái gì làm cớ đem Hoàng hậu mời đến đây bây giờ?"

Lưu công công nghĩ nghĩ nói "Bệ hạ đã quên, ngài không phải muốn Hoàng hậu giúp phê duyệt tấu chương sao?"

Ân đế vui vẻ hẳn lên, đúng vậy, hắn như thế nào quên mất việc này?

Liền đối Tiểu Thuận Tử đứng một bên nói "Ngươi đến Vị Ương cung thỉnh Hoàng hậu đến đây, nếu có người hỏi, liền nói Trẫm sự lý quốc sự mệt mỏi, tìm Hoàng hậu đến bồi Trẫm chơi cờ."

Tiểu Thuận Tử đáp lời sau đó rời đi, Ân đế nhất thời tâm tình đại hảo, nhìn một bàn sơn hào hải vị trước mặt cũng không còn cảm thấy chán ngấy như trước.

Hoàng hậu còn chưa tới, người được Lệ phi cử đi lại đến trước.

Ân đế nhìn nha hoàn mang canh đến, cười cười nói "Lệ phi đúng là vất vả a, mỗi ngày đều tự mình vì Trẫm mà làm canh, vì sao Lệ phi không đích thân đưa đến?"

Nha hoàn nhìn xung quanh trái phải thấy không có ai, liền "Bùm" một tiếng quỳ xuống, nói "Cầu xin Bệ hạ cứu muội muội nô tỳ, nô tỳ nguyện ý vì Bệ hạ làm trâu làm ngựa, báo đáp đại ân Bệ hạ."

Nguyên lai, muội muội Lan Khê là nha hoàn hầu hạ Lệ phi, có một ngày không cẩn thận làm cho một kiện trang sức Lệ phi yêu thích bị vỡ nát, Lệ phi giận dữ, để người đem nàng kéo xuống đánh một trận, chuyện này truyền đến tai Ân đế, vừa hay đúng lúc Ân đế đang muốn xếp một người bên cạnh Lệ phi, liền biết thời thế đi cứu tiểu nha hoàn kia một mạng, Lan Khê tri ân báo đáp, chủ động tiếp cận Lệ phi, lấy được tín nhiệm của ả, trở thành tai mắt của Ân đế bên người Lệ phi.

"Ngươi đứng lên đi, Trẫm không cần ngươi làm trâu làm ngựa, ngươi chỉ cần thay Trẫm hảo hảo hầu hạ Lệ phi đến nơi đến chốn là được." Ân đế lạnh nhạt nói. Nói là hầu hạ, thật ra là giám thị.

"Dạ, nô tỳ đã rõ." Lân Khê đứng dậy, chờ đợi Hoàng đế phân phó.

"Ngươi trở về đi, thời gian lâu, người khác sẽ nghi ngờ." Ân đế lấy bát canh đưa đến trước mặt mình, nói "Ngươi trở về chỉ cần nói với Lệ phi, Trẫm thực thích canh nàng làm, hương vị rất ngon, Trẫm còn muốn mỗi ngày đều có thể uống canh nàng làm."

Lan Khê cáo lui rời đi, vừa lúc gặp phải Thượng Quan Tử Ngọc đang đi đến, nàng hành lễ với Hoàng hậu sau đó vội vàng rời đi.

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn nàng, trực giác có chút kì quái, bất quá y cũng không có thời gian nghĩ nhiều bởi vì Hoàng đế còn đang chờ y.

Ngoài điện, tiểu thái giám thanh thanh cổ họng hô một tiếng "Hoàng hậu đến!" Ân đế vội vàng hướng Lưu công công ánh mắt ra hiệu, lệnh ông đem bát canh kia đi xử lý.

Thượng Quan Tử Ngọc đi đến, đang định quỳ xuống hành đại lễ nhưng bị Hoàng đế ngăn lại nên đành thôi.

"Tử Ngọc, lại đây bồi Trẫm cùng nhau dùng bữa." Ân đế cười tủm tỉm nói.

Thượng Quan Tử Ngọc bất đắc dĩ, đành phải đi qua, ngồi ở vị trí bên cạnh Hoàng đế, nhìn một bàn đầy đồ ăn trước mặt, hỏi "Không phải Hoàng thượng tìm thần đến chơi cờ sao?"

Ân đế lắc đầu, "Hôm qua Trẫm thua thảm như vậy, nào dám lại cũng nhau chơi cờ a, ngươi lại không nhường Trẫm."

Thượng Quan Tử Ngọc thản nhiên nở nụ cười "Thần nếu nhường Bệ hạ, cho dù Bệ hạ có hứng cũng sẽ không cao hứng, nói không chừng còn có thể ghét thần."

"Dùng bữa đi, Trẫm vừa thấy ngươi đến, liền cảm thấy đói bụng." Ân đế nói, gắp một khối bài cốt đặt vào trong bát Tử Ngọc, lại nhìn đến mặt Tử Ngọc đỏ hồng, một bộ dáng không được tự nhiên. Hắn bỗng phản ứng lại, lời nói vừa rồi của hắn thực khiến người khác hiểu lầm mà.

Ân đế nhịn không được trêu nghẹo nói "Ý của Trẫm là, thấy Tử Ngọc Trẫm liền muốn thèm ăn, Tử Ngọc lại nghĩ đi nơi nào rồi?"

Thượng Quan Tử Ngọc đỏ mặt trừng hắn một cái, chọc Ân đế cười ha ha, một bộ dạng không có điểm nào giống Hoàng đế.

Hai người ấm áp dùng xong bữa tối, lại ngồi thư thả uống trà cùng nhau, Ân đế liền kéo Hoàng hậu nhà hắn cùng đi phê duyệt tấu chương. Thượng Quan Tử Ngọc bất đắc dĩ, đành phải cùng Hoàng đế ngồi ở án thư.

Nha hoàn bưng lên nước trà cùng điểm tâm, Lưu công công nhận lấy đặt ở một bên bàn, phất phất phất trần trong tay, để hạ nhân trong phòng đều lui xuống hết.

Thượng Quan Tử Ngọc cầm trong tay một cây bút lông, có chút khó xử "Bệ hạ, thần cảm thấy vẫn không ổn, chữ viết của thần cùng Bệ hạ không giống nhau, nếu như bị người có ý liếc mắt nhận ra, vậy chẳng phải làm phiền đến Bệ hạ sao?"

Ân đế nghĩ nghĩ, nói "Như vậy đi, Tử Ngọc cùng Trẫm xem tấu chương, sau đó góp ý cho Trẫm, có được không?" Hắn ngược lại không sợ bị phiền toái, chỉ là không muốn làm Tử Ngọc lo lắng.

Thượng Quan Tử Ngọc ứng thanh "Dạ", sau đó liền chuyên tâm thay Hoàng đế tɧẩʍ ɖυyệt tấu chương.

Đế Hậu hai người một xem, một phê, phối hợp thập phần ăn ý, Thượng Quan Tử Ngọc đưa ra rất nhiều ý kiến hợp lý, đều thực dụng lại lợi dân, Ân đế hiểu rõ cũng tán thưởng không thôi.

Tử Ngọc có tài trí hơn người, lại có tâm thương dân tế thế, chân chính xứng đáng với bốn chữ "Mẫu nghi thiên hạ". Cũng may phụ hoàng hắn để lại đạo thánh chỉ kia, nếu không làm sao hắn có được đoạn lương duyên này.

Thượng Quan Tử Ngọc thấy Ân đế dừng bút, liền hỏi "Bệ hạ có phải mệt mỏi hay không?"

"Trẫm không mệt." Ân đế nhìn hắn nói "Tử Ngọc cả ngày quanh quẩn ở trong cung, có cảm thấy buồn chán hay không?"

Thượng Quan Tử Ngọc vừa định nói chuyện, lại bị Ân đế nâng tay ngăn lại, nói tiếp "Những chuyện liên quan đến kì thi Hương đều đã giao cho Lễ bộ chuẩn bị thỏa đáng, hai ngày này cũng không có đại sự gì khác, vừa đúng lúc thừa ra hai ngày, Tử Ngọc có muốn cùng Trẫm xuất cung đi xem xung quanh không?"

Trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc vừa mừng vừa sợ, từ lúc y bước chân vào hoàng cung này, y đã chuẩn bị tốt tâm lý cả đời đều không thể ra ngoài, lại không nghĩ rằng, Hoàng đế cư nhiên muốn mang y xuất cung, này thật sự là ngoài dự kiến của y.

Ân đế nhìn thấy ánh mắt y lộ ra vui sướиɠ, trong lòng không khỏi đắc ý, trực giác cảm thấy quyết định này của mình là đúng, đồng thời lại cảm thấy trong lòng chua xót vô cùng, hắn âm thầm thề, về sau có cơ hội nhất định phải thường xuyên mang Tử Ngọc ra cung mới được.

Thượng Quan Tử Ngọc tuy cao hứng, nhưng lại nhịn không được lo lắng cho vấn đề an toàn của Hoàng đế, Ân đế nhìn ra y lo lắng, an ủi nói "Không có việc gì, ngày mai ta và ngươi hai người mặc thường phục xuất hành, không mang theo tùy tùng, sẽ không có ai nhận ra chúng ta. Lại nói, Trẫm từ khi tám tuổi đã bắt đầu học võ, không dám xưng thiên hạ đệ nhất, nhưng để bảo hộ Tử Ngọc thì vẫn dư sức."

Thượng Quan Tử Ngọc thản nhiên cười nói "Thần tin tưởng Bệ hạ."

Một đêm yên tĩnh trôi qua.

Hôm sau, Đế Hậu hai người thay thường phục, không mang theo người hầu, từ của hông hoàng cung đi ra ngoài.

Thượng Quan Tử Ngọc một thân bạch y, bên hông đeo một cây sao trúc, lớn lên ôn nhuận như ngọc, tay áo phiêu phiêu, tựa như trích tiên. Ân đế một thân Tạng Thanh y bào, tay cầm chiếc phiến, anh tuấn tiêu sái, diện mạo hiên ngang.

Hai người sóng vai đi trên đường cái trong kinh thành, khiến cho người qua đường đều phải ghé mắt nhìn sang, nhất là vài nhóm khuê nữ trẻ tuổi, ánh mắt nóng bỏng đuổi theo bọn họ.

Ân đế thấy nhiều ánh mắt nữ nhân nhìn theo Hoàng hậu của hắn như vậy, không khỏi có chút khó chịu, hò tay bắt lấy bàn tay Tử Ngọc, dẫn y đi, lại quay sang nhìn mấy nữ nhân kia, quả nhiên một đám người đều lộ ra biểu tình thất lạc uể oải.

Ân đế lạnh lùng hừ một tiếng, Tử Ngọc là của hắn, không ai có thể mơ tưởng!

"Bệ hạ." mặt Thượng Quan Tử Ngọc có chút phiếm hồng, đây là ở bên ngoài, nhiều người nhìn bọn họ như vậy, Hoàng đế lại lôi kéo tay y không buông, y dùng lực tránh đi, lại bị nắm càng chặt, đành phải chịu thua.

Hoàng đế mỹ tư tư nắm tay Hoàng hậu của hắn đi bộ trên đường cái, ngày mùa thu tiết trời mát mẻ, đi ra ngoài một chút thật khiến tâm tình tốt lên rất nhiều a.

Bởi vì hai ngày sau là đến kì thi Hương, phần đông các sĩ tữ đều đã lục tục từ các nơi đến kinh thành, khiến cho kinh thành vốn đã náo nhiệt bây giờ lại trở nên ồn ào náo loạn.

Mắt thấy sắp đến buổi trưa, Ân đế sợ Tử Ngọc mệt mỏi, liền lôi kéo y quẹo vào một tửu lâu tên là "Nhất phẩm hương".

Tiểu nhị ở tửu lâu nhìn thấy hai vị khách có khí độ bất phàm, dung mạo xuất chúng, trong lòng biết hai vị này không phải người thường, liền vội vàng tiến tới tiếp đón.

Ân đế lắc lắc chiếc phiến trong tay, giả làm một bộ dáng tao nhã, hỏi tiểu nhị "Xin hỏi nơi này của các ngươi có nhã gian không?"

Tiểu nhị làm một bộ mặt khổ, cúi đầu khom lưng nói "Thật sự là ngượng ngùng a, hai vị công tử, hôm nay khách nhân quá nhiều, nhã gian đã đầy, thật sự là xin lỗi ngài. Nếu hai vị không ghét bỏ có thể ngồi ở đại sảnh được không?"

Ân đế nhíu nhíu mày, trong đại sảnh nhiều người như vậy, hắn sợ Tử NGọc sẽ không quen, vẫn là đổi chỗ khác đi. Vừa định xoay người rời đi, lại bị Tử Ngọc kéo tay lại.

Thượng Quan Tử Ngọc lôi kéo tay hắn nói "Kinh thành đã nhiều ngày đều là sĩ tử đến dự thi, người nhất định sẽ đông, hơn nữa hiện tại chính là thời điểm ăn cơm, nếu đi tửu lâu khác, người vẫn sẽ đông như vậy, không bằng chấp nhận ở lại nơi này đi."

Ân đế dừng một chút, cười nói "Kia liền nghe lời Tử Ngọc đi."

Tiểu nhị mặt mày hớn hở nhanh chân đưa hai người đến một cái bàn trống, lấy bố khăn xoa xoa ghế, đợi hai người ngồi xuống hỏi "Hai vị công tử muốn ăn những gì?"

"Mang tất cả những món ăn ngon nhất của các ngươi ra, đúng rồi, lại thêm một bầu rượu ngon." Ân đế ra lệnh.

"Được thôi, hai vị khách quan chờ một lát, đồ ăn sẽ được mang lên ngay." Tiểu nhị thét to một tiếng, đem khăn vắt lên vai, liền bận rộn đi bàn khác.

Sau khi tiểu nhị rời đi, Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được bật cười, nhỏ giọng nói "Bệ hạ như vậy thật đúng như một bộ công tử nhà giàu."

Ân đế "Xoát" một tiếng xòe ra chiếc phiến, cười nói "Nếu muốn giả trang, liền phải giả trang giống một chút nha."