Chương 25: Thịnh lão sư hoang mang

Chương 25: Thịnh lão sư hoang mang

Edit: Bơ

Từ nhỏ đến lớn, cha hắn đã nói nam nhân tốt chí ở bốn phương, thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, đặc biệt không thể để tình cảm làm ảnh hưởng chậm trễ, tình cảm là thứ duy nhất không bao giờ thiếu trên thế giới này, cũng là thứ rẻ nhất, cho nên cha mẹ liên hôn nhưng không có tình cảm, hắn cũng chỉ là người nối dõi, từ ba tuổi đã bắt đầu tiếp thu các loại giáo dục, có đôi khi hắn cũng sẽ hâm mộ những bạn học khác, có thể cùng bạn bè bên ngoài chơi đùa, không cần vì chuyện học hành mỗi ngày mà phiền lòng.

Sau đó cha hắn nói với hắn, nếu không học tập tốt thì sẽ trở thành người nghèo, thỉnh thoảng sẽ dẫn hắn đến vùng núi nghèo khó, để hắn biết được thế nào là bần cùng.

Sau đó, hắn không còn tâm tư muốn chơi đùa nữa, sinh hoạt mỗi ngày ngoại trừ học thì cũng chỉ có học, mặc dù buồn tẻ vô vị, nhưng ai cũng sẽ vừa lòng rồi khen hắn, hắn cảm thấy một chút vất vả cũng đáng giá; mà mẹ hắn vẫn luôn nói với hắn, về sau hắn phải vì gia tộc suy nghĩ, cho nên hắn không thể yêu đương, hơn nữa nữ sinh ở trường đều là người ham hư vinh, một ít trò trẻ con, hắn không có hứng thú, cũng bởi vậy hắn không có nhiều tiếp xúc với nữ sinh.

Từ trước đến giờ hắn mới chỉ cãi lời cha một lần, chính là làm trái ý muốn theo chính trị của cha, đi theo con đường trở thành thầy giáo, hắn cảm thấy đây là một nghề nghiệp vĩ đại, cũng là ước mơ từ trước đến nay của hắn, bởi vì chuyện này mà mẹ hắn đã khóc rất nhiều, cha hắn thì trực tiếp đóng băng tài khoản của hắn, nhưng một chút hắn cũng không hối hận.

So sánh với việc đi theo con đường mà cha đã sắp xếp sẵn cho hắn, hắn lại càng thích đi ngược lại với ý nguyện của cha, việc này làm hắn có cảm giác hưng phấn cùng thỏa mãn, hưng phấn vì mình đã phá hư quy củ từ trước đến giờ, thỏa mãn vì rốt cuộc mình cũng có thể nắm giữ cuộc sống của mình, tự mình là người chơi diều chứ không phải là con diều bay lượn trên không trung mặc người điều khiển.

Hắn nghĩ hai ba năm nữa sẽ trở về nhà, con đường giáo viên này cũng không thể lâu dài, hắn nghĩ cuối cùng hắn vẫn sẽ theo con đường mà cha hắn đã vạch ra, dù sao trong nhà cũng chỉ mình hắn là con, mấy năm gần đây cha hắn cũng đã thỏa hiệp với hắn không ít.

Chỉ là bây giờ hình như nhiều hơn một biến số, cũng chính là cô gái trước mặt này, rõ ràng trước kia rất bình thường, bây giờ lại luôn làm hắn kìm lòng không được mà nhớ đến cô, loại cảm giác này rất kỳ diệu, trước giờ hắn chưa từng có cảm giác như vậy với người khác phái, kể cả với mẹ hắn.

Cô nhiều lần mạo phạm, nhiều lần làm hắn không vui, rõ ràng đáng ghét như vậy, nhưng sâu trong lòng lại có nhiều thêm một chút cảm giác mông lung nói không rõ, chỉ cần nhớ đến cô, tim liền không tự chủ được mà gia tốc, quá không bình thường.

"Này, Thịnh lão sư, Thịnh lão sư, Thịnh lão sư." Hạ Tích kêu hắn vài tiếng không thấy đáp lại, nhìn Thịnh Lộ không biết đã đi vào cõi thần tiên nào, cô nở nụ cười xảo trá.

Nhón mũi chân cũng mới miễn cưỡng đến cằm hắn, thật quá lùn rồi, ngẩng đầu tiến đến bên tai hắn, thong thả gọi Thịnh lão sư, thuận tiện thổi một hơi.

Thịnh Lộ lập tức phục hồi tinh thần,cúi đầu xuống, đúng lúc Hạ Tích đang ngửa đầu lên, bất ngờ môi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Lại tới nữa, cảm giác tim đập không thể khống chế, Thịnh Lộ theo bản năng đẩy Hạ Tích ra, hai mắt sau kính có chút kinh hoàng thất thố, Hạ Tích còn đang kiễng mũi chân, vốn đã đứng không vững, hiện tại bị đẩy như vậy cả người liền lùi ra sau, eo bị đυ.ng vào bàn, làm cô đau đến nhe răng trợn mắt.

Mọi người chung quanh nghe thấy thanh âm cũng quay đầu lại nhìn, thấy một màn này còn chỉ chỉ trỏ trỏ, người phục vụ đi tới dò hỏi tình huống.

Thật là muốn điên rồi, Hạ Tích cong eo, giơ tay ôm phần eo bị đau, u oán nhìn hắn: "Thịnh lão sư, có thể đừng động thủ như vậy hay không."

Người này thật đúng là không thể đùa giỡn, một lời không hợp liền động thủ, cô cũng không phải là người có chứng bệnh Stockholm nha, không thích kiểu này đâu.

Thịnh Lộ có chút thất thố, hắn không thích người khác đυ.ng chạm, đặc biệt là nữ nhân, đây là do hồi sơ trung có một lão sư dạy bổ túc, là người phụ nữ cực kì diễm lệ, từng có ý đυ.ng chạm hắn, từ đầu hắn cũng không thấy có gì kì quái, chỉ là không quen thôi. Chỉ là có một lần người phụ nữ kia bỏ thuốc hắn, còn cởi sạch hắn, lúc đấy hắn trúng dược nên cũng không thể đẩy người kia ra, trong lòng cực kì tuyệt vọng, cũng may lúc đấy mẹ hắn đưa nước vào phát hiện ra, bằng không hắn có thể đã bị cưỡng bức, từ đấy trong lòng hắn xuất hiện bóng ma nghiêm trọng, cực kì chán ghét người khác đυ.ng chạm, có đôi khi sẽ vì người khác đυ.ng chạm mà nôn mửa, việc xã giao cũng vì vậy mà xuất hiện vấn đề. Sau hắn xuất ngoại trị liệu tâm lý hai năm, loại tình huống này mới tốt hơn một chút, chỉ là có một số loại phản ứng đã khắc vào xương tủy, chính hắn cũng không thể khống chế được.

"Xin lỗi, tôi không khống chế được."

Hạ Tích trợn trắng mắt, eo vẫn hơi ê ẩm, nói với người phục vụ vài câu ngoài ý muốn, không có chuyện gì, người phục vụ liền rời đi, chỉ là chung quanh vẫn còn có người bàn tán chuyện vừa nãy.

Làm lơ chung quanh, Hạ Tích đi đến quầy thanh toán, báo người phục vụ gói cơm lại giúp mình, cầm đi ra ngoài, Thịnh Lộ không nói một lời cứ như vậy giống cái đuôi nhỏ đi theo phía sau cô..

"Thịnh lão sư, thầy muốn gì?" Hạ Tích dừng chân, hai tay ở trước ngực giao nhau, xoay người nhìn hắn.

"Thật xin lỗi, vừa nãy tôi không cố ý." Thịnh Lộ đi theo dừng cách cô vài trước, cứ như vậy nhìn cô không chớp mắt, muốn bao nhiêu chân thành có bấy nhiêu chân thành, nhìn không giống với Thịnh Lộ lạnh lùng thường ngày, mà lại có một chút cảm giác đáng thương là thế nào nhỉ..

Hạ Tích có chút buồn cười, chớp chớp mắt, đương nhiên biết thầy không cố ý, bằng không em đã muốn đánh thầy rồi, chỉ là hiện tại cũng rất muốn đánh người này, làm sao bây giờ.

"Không phải là thầy có chứng sợ nữ giới đấy chứ?"

Thật ra nhiều lần tiếp xúc cũng có thể ít nhiều cảm nhận được, hơn nữa có rất nhiều tin đồn, cô cũng có thể suy đoán ra vài việc, người bình thường cho dù không thích người khác như thế nào, cũng sẽ không trực tiếp áp dụng phương thức bạo lực như vậy, ít nhất đối với một người đã lăn lộn trong xã hội mấy năm trời, càng sẽ không sử dụng cách thức này.

Hạ Tích thấy hắn không trả lời, quay đầu tiếp tục đi phía trước, Thịnh Lộ thấy cô đi cũng đi theo, hắn còn chưa rõ ràng loại cảm giác kỳ quái này là gì, nhưng là hắn cảm giác nếu ở chung nhiều hơn, có lẽ hắn sẽ biết.