Chương 26: Bị ba ba bắt được

Chương 26: Bị ba ba bắt được

Edit: Bơ

Hạ tích đi một lúc thì có chút mệt, cô ngồi xuống ghế dài bên đường, bắt đầu ăn hộp thức ăn ban nãy, Thịnh Lộ thấy thế cũng ngồi xuống cách cô một khoảng.

Thịnh Lộ rũ mi mắt, bắt đầu kể lại sự kiện kia, kỳ thật chuyện kia bây giờ hắn cũng đã không còn nhớ rõ ràng nữa, chẳng qua phản ứng của thân thể vẫn còn tồn tại, cho nên mới như thế, Hạ Tích vừa ăn hamburger vừa sửng sốt nghe chuyện, hắn đây là làm gì? Giải thích? Xong rồi, có khả năng cô gặp phải một Thịnh lão sư giả rồi.

Nghe xong tiền căn hậu quả, Hạ Tích hiểu rõ nhướng mày, không nghĩ tới hắn lại có chuyện xưa như vậy, bất quá cũng thật đáng thương, tuổi còn nhỏ đã phải đối diện với chuyện đấy, cơ mà chẳng phải mình cũng như thế sao, chỉ là lúc ấy mình trẻ người non dạ, cũng không biết chuyện xấu xa của viện trưởng, thấp giọng cười cười, "Thầy kể kĩ càng tỉ mỉ như thế làm gì chứ?"

Ăn xong liền cho hết vào túi giấy, vứt sang một bên, đôi tay chống ghế dựa, ngẩng đầu nhìn trời.

"Tôi muốn trở thành bạn của em, cho nên tôi nghĩ cần thẳng thắn nói chuyện, để không bị em hiểu nhầm."

Nhìn hai mắt qua cặp kính kia, đôi mặt thanh triệt như trẻ con, trong mắt là chân thành và tín nhiệm, trong lúc nhất thời Hạ Tích cứng họng, từ trước đến nay cô chưa từng có bạn bè, những người được xưng là bạn cũng đều chỉ liên quan đến sự nghiệp.

Hạ Tích cũng chưa bao giờ xem người trước mặt là thầy giáo của mình, đơn giản vì tuổi tâm lý của cô và hắn cơ bản là giống nhau, Thịnh Lộ giống như người cùng thế hệ với cô, nghĩ một chút, đột nhiên cô cong khóe môi, làm bạn bè cũng không tồi nha, cô có thể lấy danh nghĩa trị liệu bệnh cho hắn rồi sau đó đè người ta ra được nha, suy nghĩ của mình cũng quá tà ác rồi, hắc hắc.

Hôm nay Hạ Tích không bối tóc, chỉ thả tự nhiên, gió nhẹ thổi, làm cho tóc đẹp cũng tung bay, ánh mặt trời chiếu rọi làm cho khuôn mặt thiếu nữ trông càng xinh đẹp, thiếu nữ quay đầu lại mỉm cười, không có tính công kích, cũng không có kiểu trêu đùa hằng ngày, mà là nụ cười từ trong nội tâm, Thịnh Lộ cảm thấy có chút lóa mắt, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn gương mặt cô, rõ ràng như thế.

"Ừ, không nói nữa, em về nhà trước, tùy tiện động thủ không tốt đâu nha, đây là bệnh, phải trị." Đứng dậy vứt túi giấy vừa ăn xong vào thùng rác, vừa đi vừa vẫy vẫy tay.

Cô lại tùy tiện đi dạo một chút, đến khi chân trời nổi lên mây đỏ, Hạ Tích mới bắt đầu đi về nhà.

Khi về đến nhà, trời cũng đã sập tối: "Con về rồi nè!"

Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi hương đồ ăn, phát hiện ra trên bàn là bữa tối phong phú, ba món mặn một món canh, mà Hạ Quế Dương đang ở trong bếp lau dọn, trên người còn mặc tạp dề màu hồng, rất có phong thái người đàn ông của gia đình.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Hạ Quế Dương quay lại nhìn: "Đã về rồi à, hôm nay con đi đâu chơi, đến giờ mới về".

"Con ra ngoài đi dạo, ba ba, sao hôm nay ba ba tan làm sớm vậy?" Hạ Tích thấy Hạ Quế Dương không có gì khác thường, nhẹ nhàng thở ra, may quá mọi thứ vẫn không có gì khác biệt, liền đi luôn vào phòng bếp.

"Hai ngày này nghỉ, cho nên hai ngày này ba ba đều ở nhà."

"Thế à, sớm biết thế còn đã không đi ra ngoài, ở nhà chơi với ba ba." Mới là lạ, cô cũng không thể cam đoan hai người cùng nhau cả ngày có thể lộ ra sơ hở hay không.

Sau khi ăn xong, hai người cùng ngồi ở trên sô pha xem tin tức, gần đây không có chuyện gì lớn phát sinh, một ít chuyện phát sinh trong thành phố, chuyện đáng quan tâm nhất chính là thị trưởng thành phố ra chính sách mới, cổ vũ người trẻ tuổi gây dựng sự nghiệp, chỉ cần có kế hoạch phát triển rõ ràng, và được thông qua thì sẽ chi ngân sách xuống dưới, mạnh mẽ giúp đỡ các xí nghiệp mới, tất cả vì sự phát triển của thành phố, mà như vậy thị trưởng cũng sẽ có không ít tiền lời, chỉ là không thể không nói chính sách này vừa lúc đúng phù hợp với Hạ Tích.

Hết thảy mọi chuyện đều như lúc trước, Hạ Quế Dương lên lầu, Hạ Tích cũng trở về phòng mình, phát hiện phòng đã sửa lại, một căn phòng hồng hồng, chỉ là ngẩng đầu sẽ thấy trần nhà chưa được sửa sang gì, có chút lạnh người, cô liền cầm váy ngủ đi tắm rửa.

Trở lại phòng, mở đèn lớn ra, chiếu sáng toàn bộ phòng, trong phòng cảm giác hơi chút trống trải, Hạ Quế Dương ngồi trên giường thở dài, đột nhiên thấy được trên chăn có một chút đỏ thắm, rất nhỏ, nhưng bởi vì chăn thuần trắng, cho nên chút hồng này cực kì rõ ràng, Hạ Quế Dương bật dậy, nắm chặt lấy chăn, ngơ ngẩn nhìn, dường như nghĩ tới cái gì liền trải khăn trải giường ra, quả nhiên nhìn thấy ở giữa là dấu vết màu nâu, nếu không nghiêm túc nhìn thật đúng là sẽ không phát hiện ra.

Hạ Quế Dương nắm chặt khăn trải giường, đây không phải mộng, đúng là đã phát sinh qua, từng chuyện kia thật sự đã phát sinh, chỉ là vì sao Tích Nhi lại muốn gạt hắn? Lại còn có cố ý làm ra biểu hiện giả dối như vậy, vì cái gì?

Mặc kệ thế nào cũng không nghĩ ra, liền đi xuống lầu, Hạ Quế Dương không thấy khuê nữ nhà mình, lại thấy đèn phòng tắm đang sáng, tự giác ngồi ở ghế sô pha, làm như không có việc gì mà xem ti vi, hắn không nhịn được, nếu thật sự đã phát sinh, hắn không muốn cứ như vậy buông tha, hắn biết hắn có chút ích kỉ.

Hạ Tích tắt vòi hoa sen, lấy khăn tắm lau khô thân thể, duỗi tay lấy váy ngủ, ai biết lại lỡ tay làm rơi xuống đất, mấy năm nay không biết có phải cô phạm thái tuế gì không, toàn chuyện không đâu.

Khăn tắm có chút ngắn, quấn quanh người vừa vặn che khuất mông, Hạ Tích nhìn khuôn mặt ửng hồng của mỹ nhân trong gương, thân mình vừa tắm xong nên còn chút nóng, cười vài tiếng, bộ dáng này nếu bị nam nhân nhìn thấy khẳng định sẽ bị ăn sạch, hắc hắc.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm, không để phát ra chút thanh âm nào, Hạ Tích thấy Hạ Quế Dương đang ngồi trên sô pha xem TV, nhẹ tắt đèn nhà tắm, sau đó nhón chân đi ra ngoài.

Chỉ là, tuy Hạ Quế Dương nhìn TV nhưng tâm tư của hắn một chút cũng không đặt lên đó, vẫn luôn suy nghĩ chuyện kia, hắn đang nghĩ xem tí nữa nên mở miệng thế nào, lại thấy có một chớp trắng hiện lên qua TV, nghi hoặc một chút, quay lại thì thấy quả nhiên là Hạ Tích đang trộm đi về phòng cô.

Nhìn dáng vẻ nhỏ cận thận của người nọ, Hạ Quế Dương cười thầm, bước đi qua, đáng thương người nào đó nhìn thấy cửa ở trước mắt đang đẩy nhanh bước chân, đột nhiên bị người phía sau ôm lấy, sợ tới mức khiến thân mình cô run lên.