Chương 24: Thịnh lão sư hẹn hò

Chương 24: Thịnh lão sư hẹn hò

Edit: Bơ

Suy sụp ngồi quỳ trên mặt đất, đôi tay vò vò đầu mình, hắn không hiểu rốt cuộc đã làm gì sai, vì cái gì bọn họ đều vứt bỏ hắn, mẹ hắn vứt bỏ hắn, để hắn trở thành một người ngốc trong nhà không ai thích, bố hắn chán ghét hắn, cho rằng hắn chỉ biết làm chút chuyện nhàm chán, không làm việc đàng hoàng, còn mang về một gia hỏa đáng ghét suốt ngày đối nghịch với hắn, hiện tại ngay cả Hạ Tích cũng muốn vứt bỏ hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ.

Sau khi bỏ gia hỏa kì quái kia đi, Hạ Tích lại đi lên mấy cửa hàng để mua đồ, đến cửa hàng chuyên bán đồ đồng phục, cô mua hai bộ giống nhau như đúc, mua nhiều thêm một chút để chuẩn bị cho tình huống bất chợt, cũng may ở trường trung học Dũng Đức chỉ cần mặc đồng phục vào thứ hai, bằng không sẽ có một đống phiền toái.

Trước khi đi cô đã để lại một tờ giấy thông báo đến tối mình mới trở về, hiện tại cách buổi tối vẫn còn quá sớm, nên cô quyết định đi dạo bên ngoài.

Đi đến một con đường dành riêng cho người đi bộ, người đi đường không ít, nhiều nhất là các bác gái mang theo trẻ con đi dạo, ngẫu nhiên bắt gặp một ít cặp đôi xấp xỉ tuổi cô đang lớn mật nắm tay nhau, người chung quanh cũng thấy nhiều mà không ai lên tiếng trách cứ.

Đường phố hai bên hầu như đều là cửa hàng di động, có mấy nhà bán bán thẻ bài, cạnh tranh không thể nói không lớn, còn lại đều là cửa hàng quần áo, cửa hàng đẹp đẽ tinh xảo,

có một cửa hàng xinh đẹp hoa lệ kẹp ở giữa, bên ngoài còn vang lên tiếng nhạc, nhìn cũng không tồi, chỉ là âm nhạc có chút không phù hợp với không gian quán, làm cho sự thanh lịch bị kéo xuống, có chút tục khí, nhưng người vào đây hầu hết đều là những người bình thường, cho nên cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

Nhìn đồng hồ trên tay, hiện tại đã là giữa trưa, cô liền lựa chọn một nhà hàng gần đó. Nhà hàng trang trí không tồi, mặc dù chỉ là một cửa hàng thức ăn nhanh, không gian bên trong rất an tĩnh, trên bục cao còn có người đang gảy đàn ghi ta, mặc dù không biết tên bài hát là gì, nhưng bất giác làm tâm tình cô buông lỏng. Cô tùy tiện gọi mấy món ăn, tìm một bàn trong góc, ngồi dựa vào ghế và bắt đầu đánh giá nhà hàng, phát hiện ra trong đây hầu hết đều là tuấn nam mỹ nữ.

"Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau".

Hạ Tích nghe được thanh âm này bất giác nhíu lông mày, thanh âm này thế nào lại quen thuộc như vậy, quay đầu nhìn lại, kia không phải là giáo viên dạy ngữ văn của cô Thịnh lão sư sao, ngồi đối diện là một cô gái gương mặt tinh xảo, cử chỉ ưu nhã khéo léo, ôn nhu như nữ tử Giang Nam, ăn mặc đơn giản, ngắn gọn mộc mạc, thoạt nhìn có chút yếu ớt, thì ra là Thịnh lão sư đang hẹn hò nha, không nghĩ ra, con người cũ kỹ như vậy cũng sẽ có bạn gái, xem ra hành động lúc trước của mình cũng quá mức tùy tiện rồi, người đã có chủ tuyệt đối không thể nhúng chàm.

Thấy có người đang nhìn mình, cô gái đối diện nở nụ cười nhẹ nhàng, hơi hơi gật đầu, phảng phất như gió xuân nhẹ đầu mùa, thực thoải mái, làm người khác không thể không thích. Hạ Tích ngẩn người, cũng mỉm cười lại với cô ấy.

Thịnh Lộ thấy động tác của người đối diện cũng quay đầu lại nhìn, thời điểm nhìn thấy Hạ Tích, trong mắt ánh lên một chút khác lạ.

Hạ Tích nghĩ nghĩ, dù sao cũng là người quen, đành đứng dậy sang bên kia chào hỏi: "Xin chào, em là Hạ Tích, là..."

Thịnh Lộ đứng lên, hơi hơi ôm bả vai cô: "Cô ấy là bạn gái của tôi".

Một câu nói ra làm cả hai người đều kinh sợ, Hạ Tích không thể tin nhìn hắn, bởi vì quá mức giật mình nên không chú ý thấy người nhỏ bé bên cạnh đang run rẩy.

"Lần này mẹ tôi lén sắp đặt, tôi cũng đến bây giờ mới biết được, mong cô thông cảm". Dứt lời còn hơi cong eo tạ lỗi.

Được rồi, thì ra là bị dùng làm lá chắn, thật là, biết thế đã không qua đây, hủy nhân duyên của người khác sẽ bị sét đánh đấyyyy, Thịnh Lộ này cũng thật là, rõ ràng là mỹ nữ tốt như vậy, so với cô còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, vậy mà không biết quý trọng.

Chỉ thấy cô gái kia cầm túi đứng dậy, lúc này Hạ Tích mới phát hiện ra cô ấy cao xấp xỉ Thịnh Lộ, cao như vậy, chắc không phải là người mẫu chứ, nhìn nhìn lại mình, vóc dáng này còn không được một mét sáu, nhớ hồi trước mình cũng cao được một mét bảy, hiện tại trùng sinh vào thân thể này chỉ được hơn một mét năm thôi, nghĩ lại tâm cũng đau.

"Vậy chúc mừng hai người, tôi đi trước đây, anh Thịnh, còn có cô bé xinh đẹp, có duyên gặp lại".

Thanh âm cũng êm tai dễ nghe như vậy, giống như dòng suối đầu mùa xuân.

Trong lúc nhất thời Hạ Tích còn chưa phản ứng lại được, giống như vừa rồi cô gái ấy phóng điện lại với cô, cô vậy mà lại bị một cô gái làm cho mê mẩn, thật là đáng sợ, càng đáng sợ hơn chính là bản thân lại không thấy phản cảm tí nào, xong rồi xong rồi.

"Vừa rồi thật xin lỗi, tình thế bắt buộc". Thịnh Lộ nhanh chóng buông bả vai Hạ Tích ra, cách cô ra một bước.

"Nếu lời xin lỗi mà hữu dụng, vậy cảnh sát để làm gì? Thầy nói có đúng không, Thịnh, lão, sư". Hạ Tích nghiêm trang nhìn hắn.

Thật ra ngay cả Thịnh Lộ cũng có chút không hiểu mình, rõ ràng chỉ cần trực tiếp cự tuyệt là được, còn kéo cô vào chuyện này, làm ra hành động mạo phạm như thế, quả thật không giống mình.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt kể từ sau sự kiện thăm hỏi gia đình đó, hắn còn nhớ rõ ngày đó cô hành động tùy tiện, rõ ràng làm người chán ghét như vậy, nhưng lại khiến hắn nhớ mong, quá kỳ quái.

Lần đó là lần đầu tiên trong đời hắn thất thố, hơn nữa cũng làm tim hắn đập không theo tiết tấu bình thường, trở nên lộn xộn, cảm giác kỳ diệu như vậy làm hắn không thể quên.