Chương 23: Cầu mà không được yêu

Chương 23: Cầu mà không được yêu

Edit: Bơ

Hạ Quế Dương nhìn nhìn chung quanh, quá sạch sẽ, giống như lúc trước, chẳng lẽ thật sự chỉ là một giấc mộng sao?

Trong lòng có chút may mắn vì đây chỉ là giấc mộng, còn may không phải là sự thật, chính mình cũng không vi phạm luân lý đạo đức, cầm thú đến nỗi chính nữ nhi của mình cũng không buông tha, nhưng mà trong lòng lại có đôi chút mất mát cùng chua xót khó nói, nữ nhi sớm hay muộn cũng sẽ phải gả cho người khác, mình chỉ cần làm hậu thuẫn cho cô là đủ rồi, đây vốn dĩ chính là mong muốn của mình, không phải sao?

Nhìn trong nhà không có một bóng người, trong lòng lại càng thêm khó chịu, đêm qua đã gọi điện thoại xin nghỉ hai ngày, vốn dĩ muốn sửa lại phòng đã bị sập xuống này, hiện giờ trong lòng lại có thêm một ý nghĩ, nếu mình làm chậm một chút, vậy nữ nhi có thể cùng mình ở chung thêm mấy ngày, có lẽ cứ như vậy cũng đủ rồi.

Thở dài, chẳng phải chính mình đã sớm hạ quyết tâm muốn ngăn cản hết thảy mọi việc này sao, không thể chính là không thể, hiện tại rốt cuộc lại chờ mong cái gì chứ?

Đi vào phòng nữ nhi, đập vào mắt cơ bản đều là xi-măng xám xịt, trên đỉnh đầu là tấm thép đang treo giữa không trung như muốn rơi xuống bất cứ lúc nào, nhìn cực kì nguy hiểm, ngẫm lại cảm thấy đáng sợ, nếu lúc đó khuê nữ nhà mình tức giận với mình mà không ra khỏi phòng, kết quả kia tuyệt đối hắn không thể chấp nhận, đều là do khi đó hắn mang nữ nhân kia trở về, vì muốn cho mình thêm một chút dễ chịu, có cái gì so được với khuê nữ nhà mình, chính mình thiếu chút nữa đã hại cô, bất quá về sau sẽ không, những tâm tư đó hắn nghẹn ở trong lòng là được rồi, muốn khó chịu chỉ cần một mình hắn khó chịu là được.

Bất quá nơi này quả nhiên vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị cho tốt mới được, cứ như vậy không xử lý có khả năng sẽ càng thêm nguy hiểm, nghĩ vậy liền muốn đi làm ngay, sửa sang rồi thu thập đồ vật rơi xuống, đa số đều là của vợ trước kia, cũng không biết sao hồi trước mình lại muốn giữ lại, hiện tại cũng không có nhiều ý nghĩa lắm, thu thập tất cả xong liền cho vào thùng rác.

Ánh mặt trời gay gắt, người trên đường đều vội vội vàng vàng, từng người đều là bôn ba vất vả vì mưu sinh.

Hạ Tích vừa ra khỏi thị trường chứng khoán đã bị người chặn lại, nhìn người thiếu niên trước mặt cả người đều là hơi thở tăm tối, Hạ Tích bất đắc dĩ xoay người muốn đi.

"Hạ Tích!" Tay bị người ta giữ chặt, Hạ Tích cũng buộc phải dừng lại.

Lại là như thế này......

Kỳ thật đối với Lận Tĩnh Viễn, trong lòng Hạ Tích có chút phức tạp, đầu tiên hắn là giáo thảo của trường người người đều muốn tranh giành, chỉ cần như vậy đã làm mất đi rất nhiều hảo cảm từ cô rồi, hơn nữa, lúc trước sự kiện cô bị bắt nạt hắn không ra mặt ngăn cản, sau đó mới lộ mặt, chuyện này khẳng định có mục đích nào đó, chứ không đơn giản vì bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với cô. Dù sao sinh ra trong gia đình thượng lưu thì sẽ không thể có suy nghĩ nông cạn như vậy được.

Nói tóm lại, chính là người trước mắt này không vô hại như bề ngoài, cho nên Hạ Tích cũng không muốn cùng người này có quá nhiều gút mắc.

"Ngày hôm qua cậu cùng hắn đi đâu, vì sao lại muốn cùng hắn làm những chuyện đó, chẳng lẽ cậu thích hắn? Chẳng phải cậu thích Vương Minh Vận sao?"

Vừa mở miệng ra là một đống chất vấn, Hạ Tích quay đầu lại nhìn hắn, đáy mắt có chút u tối, trên người còn có mùi rượu, cả người lộ ra hơi thở âm u, Hạ Tích nhíu nhíu mày, người này không phải là đang say rượu chứ, sách, còn tuổi nhỏ, hành hạ thân thể như thế, sau này có thể chịu được sao.

Chỉ là những lời này của hắn tin tức cũng thật lớn nha, cô suy nghĩ lại một chút, "hắn" tong lời kia tám chín phần mười chính là Đàm Triều, lúc ấy ở phòng y tế không có người, chỉ là nếu cửa sổ mở thì người bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong, mà đối diện với cửa sổ chính là vườn hoa của trường.

Hừ, một hai người đều không phải người hiền lành gì, Đàm Triều này cũng thật là dụng tâm lương khổ, trách không được khi đó đột nhiên lại động tay động chân với cô, thì ra là cố ý làm cho người khác xem, chỉ là cũng phải tự trách mình nhịn không được, bằng không cũng sẽ không bị người lợi dụng.

"Ừ, sau đó thì sao, hình như chuyện này cũng không có quan hệ gì với cậu."

Hạ Tích lạnh nhạt nhìn hắn, bất quá mục đích của Đàm Triều dường như cũng có chút hữu ích với cô, cô không quá thích giáo thảo đại nhân này, vừa lúc có Đàm Triều giúp cô, loại sự việc này nên nhanh chóng kết thúc, nếu không sau này sẽ càng nhiều rắc rối hơn.

Lận Tĩnh Viễn nghe xong không thể khắc chế mà run nhè nhẹ, đôi mắt cũng mở lớn, dường như là không thể tin tưởng, run run nói, "Tôi...... Cậu đã nói muốn lấy thân báo đáp, cậu là của tôi."

Cô làm sao biết được, ngày hôm qua lúc đi qua vườn hoa của trường, nhìn thấy hai người họ ở trong đó làm loại chuyện này, tâm của hắn nhất thời lạnh thấu, một bên là người anh em luôn ở bên cạnh hắn lúc hắn yếu ớt nhất, một bên là cô gái hắn không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để có được, việc đầu tiên hắn có thể làm là bỏ chạy, hắn không biết nên đối mặt với hai người đó như thế nào, chờ đến khi chuẩn bị tốt tâm lý để trở lại, đã không thấy bóng dáng của hai người kia đâu.

Hắn tìm bọn họ thật lâu, cuối cùng cho người đi tìm thì phát hiện hai người cùng đi vào khách sạn, hắn không dám đi vào tìm, hắn sợ nhìn thấy những hình ảnh đó sẽ làm hắn điên mất, hắn sợ bản thân lại sẽ nhịn không được mà làm tổn thương cô, sau đó vòng đi vòng lại đến quán bar mua say, đến bây giờ mới tỉnh lại, trên đường ngồi xe về nhà thì nhìn thấy Hạ Tích, hắn nhịn không được mà đi theo cô, hắn muốn hỏi cô vì sao lại muốn làm tổn thương hắn như vậy, hắn chỉ muốn cô mà thôi, tại sao lại muốn làm tổn thương hắn.

Hắn sợ hãi như vậy mà xiết chặt tay cô, dùng sức lôi kéo, ôm chặt lấy cô, cúi đầu lấp kín miệng cô, sợ cô sẽ nói thêm câu nữa làm hắn thương tâm.

Mùi rượu bỗng dưng ập vào mặt, Hạ Tích dừng lại kháng cự tùy ý hành động của hắn, trước sau không cho một chút phản ứng, chỉ là lẳng lặng mà nhìn hắn ở kia phát tiết.

Lận Tĩnh Viễn mở to mắt liền thấy đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Hạ Tích, chỉ có cực kì lạnh nhạt, giống như là đang nhìn vai hề kịch không liên quan gì đến mình, làm hắn run đôi tay buông lỏng cô ra, cả người tựa hồ không chịu nổi đả kích, không tự chủ mà lui ra phía sau vài bước.

"Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc cậu đang hiểu lầm cái gì, nhưng hy vọng những hành động giống như hôm nay nên kết thúc, bằng không tôi sẽ rất phiền não."

Nói xong liền bỏ đi không quay đầu lại, Lận Tĩnh Viễn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng xinh đẹp càng ngày càng xa, trong miệng lẩm bẩm nói, "Xin cậu, không cần đi, thật xin lỗi, tôi sai rồi."