Chương 13: Tỉnh ngộ, về sau ta mới là Hạ Tích

Chương 13: Tỉnh ngộ, về sau ta mới là Hạ Tích

Edit: Cát.

"Tích nhi, con làm sao vậy".

Quả nhiên, vừa quay đầu nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Hạ Quế Dương.

Hạ Tích lập tức thay đổi biểu tình, mếu máo, uất ức mà trợn tròn mắt nhìn Hạ Quế Dương: "Ba ba, con không cẩn thận bị ngã, đau quá...".

Nói xong liền dùng một chân nhảy về phía Hạ Quế Dương, Hạ Quế Dương sợ tới mức giày vẫn chưa kịp đổi, vẻ mặt kinh hoảng vội vàng chạy tới, Hạ Tích đến nới ôm lấy eo hắn: "Sao lại không cẩn thận như vậy!".

Quả nhiên ba ba vẫn là tốt nhất, Hạ Tích vùi đầu trước ngực hắn cọ cọ: "Ba ba...".

"Buông tay ra trước, được không?". Hạ Quế Dương ôn nhu vỗ đầu nhỏ của nàng.

Hạ Tích buông lỏng tay ra, trong nháy mắt cả người liền bay lên không, nàng sợ tới mức vội vàng ôm cổ Hạ Quế Dương, lần đầu tiên có biểu tình ngốc lăng.

Nhìn gương mặt gần trong gang tấc, khuôn mặt kiên nghị, cằm dài có chút râu lộ ra, sờ lên hẳn sẽ có cảm giác đâm đâm.

Hạ Quế Dương nhanh chóng đặt Hạ Tích lên ghế sô pha, tránh đυ.ng tới vết thương ở mắt cá chân của nàng: "Không được lộn xộn, ngồi yên".

Ánh mắt Hạ Tích nhìn theo người hắn, nhìn hắn đi tới mở tủ lạnh, cầm theo một cái túi, lấy một ít đá, sau đó lại đi trở về.

Chân được người cẩn thận đặt trong lòng bàn tay, lòng bàn tay còn có độ ấm rất cao, còn có chút mồ hôi nóng, sau đó cảm giác được một đồ vật lạnh băng đặt trên mắt cá chân, cảm giác đau đớn đỡ hơn không ít.

Nhìn Hạ Quế Dương nghiêm túc điều trị vết thương cho mình, Hạ Tích cuối cùng ý thức được một vấn đề, đây không phải là ấm áp mà mình luôn khát cầu hay sao.

Lúc trước còn đặt mình như một người ngoài cuộc, cho rằng tất cả đều không có quan hệ với mình, nàng chỉ vì nguyên chủ mà đến, chỉ là hiện tại, nàng có chút nhận ra, nếu ông trời đã để nàng đi tới nơi này, trở thành Hạ Tích, như vậy sao nàng còn phải rối rắm vì một loạt sự tình đời trước, sao còn phải cố kị sự việc không cam lòng nhỏ bé kia, hạng mục kia rõ ràng đối với nàng quan trọng, nhưng nàng cũng không phải Hạ Tích, không phải Hạ Tích không có ai quan tâm, nàng không cần phải liều mạng chứng minh mình tồn tại, hiện tại Hạ Tích cũng có người quan tâm.

Nghĩ như vậy, Hạ Tích đột nhiên cảm thấy cục đá lớn trong lòng rơi xuống, đúng vậy, mặc kệ như thế nào, hiện tại nàng mới là Hạ Tích, không phải người khác.

"Hôm nay sao lại thế này, ta gọi điện thoại đến trường học mới biết được con xin nghỉ". Hạ Quế Dương ngẩng đầu nhìn Hạ Tích.

Xem ra Hạ Quế Dương không đυ.ng vào Thịnh Lộ, kia hết thảy đều dễ giải quyết.

Hạ Tích tùy tiện tìm một lý do, nói chình mình không cẩn thận va phải cái móc ở bên bàn, làm cho váy bị rách, sau đó về nhà không cẩn thận bị ngã, cho nên giống như bây giờ.

Hạ Quế Dương cũng bán tín bán nghi, không có biện pháp, hăn vẫn chú ý đến sự việc nông cạn trước kia của nữ nhi, hắn rất sợ hãi, vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân nữ nhi lại không phấn đấu, sau khi lão bà đi được một năm thì lão gia tử chết bệnh, thân thích cảm thấy căn nhà hắn có vấn đề, tránh càng xa càng tốt.

Hiện giờ hắn cũng chỉ còn lại nữ nhi, nàng là người duy nhất ở lại làm bạn tinh thần với hắn, hắn muốn nhìn nàng vui vẻ trưởng thành, sau đó nhìn nàng kết hôn sinh con, sinh hoạt hạnh phúc, như vậy hắn liền cảm thấy cuộc đời này đã viên mãn.

"Con nha, phải cẩn thận một chút, tuy rằng ba ba không thể mỗi thời khắc đều ở bên cạnh con, nhưng nhớ rõ mặc kệ chuyện gì xảy ra, có ba ba chống, con cái gì cũng không cần chịu đựng, chuyện gì cũng có thể nói với ba ba, Tích nhi".

Một bên nói, một bên đặt chân nàng lên đùi mình, đặt tay trên đầu Hạ Tích, vuốt ve một chút, ngữ khí bất đắc dĩ, trong mắt tràn đầy sủng nịnh. Hạ Tích rũ mắt, loại được người chờ mong, được người quan tâm chăm sóc này thật tốt, mặc dù đây là hạnh phúc nàng trộm được, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không buông tay.

Bởi vì trên chân bị thương, Hạ Tích ở nhà hưởng thụ sinh hoạt Thái tử gia mấy ngày, nhìn thấy trong mắt, tu dưỡng mấy ngày chân liền tốt.

Lại lần nữa mang cặp hồng phấn đi học, lại lần nữa đạp bước đi, chỉ là Hạ Quế Dương lần này nói gì cũng không cho nàng tự đi học, nói từ nay về sau hắn sẽ đưa đón nàng.

Mấy ngày vừa rồi, quan hệ hai người trở nên tốt hơn trước kia rất nhiều, Hạ Quế Dương cũng cảm thấy nữ nhi như vậy thật tốt, hơn nữa cũng thông minh hơn rất nhiều, còn có chút lanh lợi.

Hạ Tích dẫm chân bước lên mô tô, đôi tay vòng lên ôm eo Hạ Quế Dương, đây là thói quen mà mấy ngày nay Hạ Tích dưỡng thành, như vậy nàng rất có cảm giác an toàn, hơn nữa nàng cũng rất thích loại cảm giác này.

Không tới năm phút đồng hồ liền tới trường học, dặn dò mấy trăm lần tan học hắn sẽ đến đón nàng, Hạ Quế Dương mới yên tâm đi làm.

Lúc bước vào phòng học, Hạ Tích phát hiện có chỗ khác lạ, cụ thể lại không nói ra được khác chỗ nào, giống nhau là nàng vẫn là tiêu điểm, vẫn là đối tượng bát quái, chỉ là mỗi khi nàng đi ngang qua, âm thanh bát quái kia lại im bặt.