Chương 14: Vương Mai Linh từng bước ép sát

Chương 14: Vương Mai Linh từng bước ép sát

Edit: Cát

Sự khác thường tất có quỷ, lúc mình không có ở đây nhất định đã xảy ra một ít việc, hơn nữa có quan hệ với mình, nhìn bọn họ hành động khác thường, chẳng lẽ có người tốt bụng nào đó đứng ra chống lưng cho nàng?

Một ngày học gió êm biển lặng, cho đến khi tan học nàng bị chặn ở cửa cầu thang.

Nhìn trước mặt có sáu bảy người, xem ra trốn không thoát.

"Hạ Tích, mày lại ra hoa chiều gì, có thể làm A Viễn che chở cho mày như vậy?".

Hạ Tích nhìn Vương Mai Linh đang đứng cách mình mấy bậc thang, nói chuyện đồng thời mặt khẽ nâng, híp mắt nhìn người, có chút cảm giác không xem ai ra gì.

Xem ra là Lận Tĩnh Viễn ra tay, lại nhớ lại những hình ảnh ngày đó ở WC, chẳng lẽ hiện giờ Hạ Tích khiến cho hắn hứng thú.

Chỉ là hiện giờ mới ra tay có phải đã muộn hay không, nếu mình là Hạ Tích trước đây khẳng định sẽ vì hành động này mà cảm động, chỉ là mình cũng không phải là người não tàn, sao có thể chỉ vì một lần giúp đỡ mà thích hắn, truy rằng phỏng chừng hắn cảm thấy hứng thú, nhưng đích xác thật không biết được thời hạn của thứ hứng thú này, chỉ hi vọng rằng hứng thú của hắn có thể duy trì lâu một chút, như vậy không cần thời thời khắc khắc đều phải đề phòng người bên cạnh, nói vậy, tố chất tâm lý cường đại nữa, nàng sớm hay muộn cũng sẽ bị chứng vọng tưởng.

"Đương nhiên vì tôi lớn lên xinh đẹp".

Hạ Tích không chút bủn xỉn nào khích lệ vẻ đẹp của mình, bộ dáng khoe khoang chỉ thiếu cầm váy ở trước mặt nàng ta quay mấy vòng, làm Vương Mai Linh tức giận đến mức như nghẹn một búng máu ở cổ họng.

"Mày! Không biết xấu hổ! Chỉ bằng mặt mày cùng với ba mày làm công cấp thấp cũng đòi cao thượng? Tao khuyên mày tốt nhất nên cách xa cậu ấy một chút, chỉ có Liên Liên của bọn tao mới xứng đôi với A Viễn, bất luận gia thế, dung mạo hay thành tích mày đều kém xa so với Liên Liên của bọn tao, mày chỉ như giày rách người khác chơi chán rồi vứt bỏ thôi". Hai tay Vương Mai Linh ở trước ngực giao nhau, ngoài miệng còn mang theo trào phúng, rất đắc ý khi phản kích thành công, sau đó lại bổ sung nói: "Nói cho mày, công trình gần đây nhất của ba mày chính là do ba tao giao xuống, mày biết, chỉ cần nói một câu...".

Trong mắt Hạ Tích gia tăng, lộ ra tươi cười ý vị thâm trường, đây là uy hϊếp nàng, trong nội tâm nàng đã đem ba ba thành một phần của mình, bàn tay với xa như vậy, không thể được a.

Xem ra trong lời nói ra vừa rồi còn một ít chuyện xưa, lúc nàng ta xưng hô liền biết, giao tình của Vương Mai Linh với Nguyên Liên Liên hẳn là tương đối tốt, thậm chí có loại cảm giác sùng bái mù quáng, còn gọi là fan não tàn, hiện tại nghĩ biểu hiện lúc trước của nàng ta cũng không phải quá mức thích Lận Tĩnh Viễn, hiện giờ suy luận như vậy, nguyên nhân là bởi vì nàng ta thích Nguyên Liên Liên nên nhân tiện cũng thích Lận Tĩnh Viễn, từ câu nói "Liên Liên nhà tao" của nàng ta là biết.

Mà rõ ràng sự việc của mình với Lận Tĩnh Viễn truyền đi như vậy, Nguyên Liên Liên thoạt nhìn không giống người dễ bị bắt nạt, nhưng lại không muốn làm chuyện xấu cho nên giả bộ đáng thương, làm Vương Mai Linh là fan não tàn tức giận đi trả thù cho nàng ta, thật là một đóa bạch liên hoa tốt a.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Vương Mai Linh mang theo một chút hứng thú, tha thứ cho thị lực của nàng khá tốt, thời điểm nhìn xuống không cẩn thận nhìn thấy cả lông mũi trong lỗ mũi nàng ta, nhịn không được cười lên, chỉ là biểu tình này Vương Mai Linh nhìn thấy lại cho rằng đang khıêυ khí©h.

"Tiểu tiện nhân mày...".

Nói xong nếu không quản không màng thì sẽ xông lên xé rách Hạ Tích, chỉ là một nữ sinh tóc ngắn bên cạnh giữ nàng ta lại, ở bên tai nàng ta nói nói gì đó, biểu tình Vương Mai Linh đột nhiên thay đổi, một bộ dạng nắm chắc thắng lợi.

Hạ Tích nhìn cũng không thể hiểu được, chỉ thấy Vương Mai Linh lại khôi phục một bộ dáng vênh váo vừa rồi: "Nếu hiện tại mày quỳ xuống xin lỗi nói mày sai rồi, như vậy tao sẽ tạm thời buông tha mày, nếu không...".

Hạ Tích trắng mắt liếc nàng ta một cái, không phải sẽ tức giận quá mức đi, chỉ là hình như thật sự có thứ gì đó để dựa vào, thứ này khẳng định cùng nàng trước kia có quan hệ, là cái gì chứ?

Hạ Tích ở một bên suy tư, chỉ là Vương Mai Linh ở một bên ha ha cười vài tiếng, giơ di động trên tay lên quơ quơ: "Mày sẽ không quên cái này chứ?".

Di động? Trên di động có thể uy hϊếp nàng chỉ có chuyện kia, nguyên chủ bị lừa đi phòng thay quần áo còn bị chụp ảnh lõa thể, trình độ cụ thể Hạ Tích cũng không rõ ràng, chỉ là có thể chụp được thứ này còn có thể uy hϊếp người, quả thật dụng tâm lương khổ nha, trăm phương nghìn kế muốn hủy hoại nàng, chỉ bởi vì một phong thư tình, không khỏi cũng thật quá đáng.

Biện pháp Hạ Tích có thể nghĩ ra chính là thủ tiêu di động, nếu bị ba ba nàng nhìn thấy sẽ rất thương tâm, chỉ là không biết hiện tại Vương Mai Linh có dành trước hay không, tuy rằng có đôi khi chỉ số thông minh của nàng ta không quá cao, nhưng bên người nàng ta còn có "Gia Cát Lượng", Hạ Tích ý vị thâm thường nhìn thoáng qua nữ sinh tóc ngắn, chỉ thấy nữ sinh kia vẻ nặt bình tĩnh nhìn nàng, xem ra mình đã tìm được đối thủ rồi nha.

Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Vương Mai Linh, nàng ta đang nói chuyện với nữ sinh tóc ngắn này, sau đó nhiều lần gặp vẫn luôn thấy nàng ta đứng bên cạnh, chuyện này đủ để nói người này rất quan trọng đối với Vương Mai Linh, chỉ là nữ sinh kia buồn vui đều không biểu lộ ra, so với Thịnh Lộ còn mặt than hơn, thậm chí bởi vì tình cảm ẩn nhẫn mà hành động mờ ám cũng chưa từng có, cái gọi là không trầm mặc trong tử vong chính là trầm mặc trong bùng nổ, chẳng lẽ người này chính là người đứng phía sau màn độc thủ, nếu là thật, như vậy người này chính là nguy hiểm nhất, tuổi nhỏ đã có tâm cơ thâm trầm như vậy, không phải tâm lỹ biếи ŧɦái thì cũng chính là người điên, người trước còn tốt, người biếи ŧɦái dù sao cũng sẽ có hạn độ, có cố kị, còn người điên thì sẽ không cố kị bất cứ điều gì.

Trai cò đánh nhau ngư ông được lợi, thật đúng là che dấu tốt, chỉ là rốt cuộc nàng ta ở giữa có thể thu lợi cái gì? Chẳng lẽ nàng ta cũng có ý với giáo thảo, hẳn là sẽ không, nếu thật sự có ý, với tâm cơ bậc này của nàng ta đã sớm đá Nguyên Liên Liên để thượng vị rồi, vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Như thế nào cũng không nghĩ thông suốt được mấu chốt, hiện giờ chỉ có thể giải quyết vấn đề trước mắt, nếu như theo như nàng ta nói, chính mình sẽ bị rơi vào trạng thái bị động, cho nên chỉ có thể làm theo cách trái ngược.

"Hừ, mặc kệ cậu, dù sao cậu thích lưu lại như vậy, tôi có thể chụp nhiều thêm cho cậu mấy tấm, chỉ là không ngờ cậu đặc biệt yêu thích đến vậy". Lúc nói hai chữ "đặc biệt", giọng Hạ Tích vô cùng triền miên.

Vương Mai Linh ngẩn người, ngược lại kì quái nhìn nàng, giống như cảm thấy không thể tưởng tượng, trước kia chỉ cần uy hϊếp nàng một chút, cái gì nàng cũng sẽ nguyện ý làm, cho rằng Hạ Tích nhất định sẽ cố kị mặt mũi của mình, không nghĩ tới sau một lần bệnh nặng, đúng là thoát thai hoán cốt.

Chỉ là nghĩ đến Nguyên Liên Liên, ánh mắt Vương Mai Linh nhìn Hạ Tích lại tràn ngập oán độc, nếu không phải vì Hạ Tích, tất cả mọi chuyện đã tốt đẹp rồi.

Hạ Tích cũng không thèm nhìn nàng ta, tiếp tục đi lên phía trước, đứng ở trước cầu thang, một chút cũng không nhượng bộ.

"Để nó đi".

Ngoài ý muốn nàng ta thỏa hiệp, Hạ Tích nhìn nàng ta một cái, liền đi xuống cầu thang, nhưng vẫn có cảm giác không thích hợp, chỉ cảm thấy phía sau đột nhiên có một cỗ lực, đẩy nàng về phía trước, nàng hoàn toàn không đoán được loại tình huống này, trực tiếp dẫm vào khoảng không, cơ thể không chịu khống chế ngã về phía trước.

"Ai bảo mày đẩy nó? Thôi, đi thôi".

Vương Mai Linh nói xong câu cuối, vội đem người rời đi.

Tận mười lăm bậc thang đó, nam mô a di đà phật, mong mình không bị ngã tàn phế.

Hạ Tích chỉ kịp bảo vệ đầu, lăn rất nhiều vòng, rốt cuộc đυ.ng vào trên tường rồi dừng lại, cứ như vậy nằm liệt trên mặt đất, đau đến mức động cũng không muốn động.

Ngẩng đầu nhìn một mảnh màu trắng, Hạ Tích cảm thấy đầu còn có chút ngất đi, các nơi trên thân thể đều truyền đến đau đớn, có lẽ là bị ứ máu, xem ra mình muốn kết thúc, không có nghĩa người khác cũng muốn, còn muốn động đến trên thân thể nàng, đã như vậy, cũng đừng trách nàng.

Đột nhiên có một bóng đen bao phủ xuống, một bàn tay xuất hiện ở trước mặt nàng: "Cậu nằm ở đây làm gì, ở đây mát à?".