Chương 11: Đây là muốn thăm hỏi gia đình sao?

Chương 11: Đây là muốn thăm hỏi gia đình sao?

Edit: Cát

Hạ Tích mới vừa bước vào phòng học, liền thấy có một ánh mắt bất thiện nhìn nàng, theo ánh mắt nhìn lại, liền thấy ánh mắt độc ác của Vương Mai Linh, không che dấu chút nào, Hạ Tích cúi đầu cười cười, chính là muốn xem ngươi muốn gϊếŧ chết ta nhưng bộ dáng phát điên vì không thể nào làm là như thế nào.

Vốn nghĩ rằng nàng ta hoặc hoa hậu học đường kia là người chỉ đạo sự kiện khi dễ, nhưng nàng thấy chỉ số thông minh của bọn họ không quá thức thời, hoa hậu giảng đương Nguyên Liên Liên thoạt nhìn cũng giống, tuy rằng thích giả bộ đáng thương nhu nhược, nhưng xem biểu hiện của nàng ta lúc nãy, cũng không giống là người sẽ hạ độc thủ sau lưng, như vậy người chân chính đứng sau màn độc thủ là một người khác, nhưng vẫn chưa có động tác, không biết đang âm thầm ấp ủ cái gì.

Chẳng qua thật sự bởi vì một phong thư tình, một người nam nhân liền có thể làm ra những việc muốn hủy hoại một con người hay sao, thật không thể tưởng tượng.

Tuy rằng không nghĩ tới việc chọc giận Vương Mai Linh, nhưng hiện tại mình như cánh chim đưa gió, không có tiền khống chế, ai biết Vương Mai Linh có thể đầu óc nóng lên, làm ra một ít hành vi điên cuồng mình không thể chống đỡ, chẳng qua bản thân không có năng lực, không có nghĩa không thể mượn ngoại lực, bất quá phải để dành một ít tài chính mới tốt, rốt cuộc tiền có thể sai khiến ma quỷ.

Hạ Tích chỉ nhìn nàng một cái liền trở về chỗ ngồi của mình, mắt thấy Thịnh Lộ cũng bước vào phòng học, không hổ là chân dài, nhanh như vậy đã trở về.

Trong nháy mắt, Vương Mai Linh cách đó không xa nháy mắt với một nam tử, nam sinh thấy được hơi hơi gật đầu, không dấu vết vươn chân dài che đi lối nhỏ.

Hạ Tích nhất thời không chú ý, trực tiếp vấp một cái, chớp mắt trên mặt kinh hoảng, nhưng theo quán tính lùi về sau, trực tiếp đυ.ng vào một bức tường thịt mới dừng lại được, sau đó quanh mình là tiếng hút khí từ đợt này đến đợt khác.

Thời điểm Thịnh Lộ vào cửa vẫn luôn lưu ý Hạ Tích, thấy chân nàng đột nhiên không vững, chỉ tính toán đỡ lấy nàng, nhưng tay còn chưa giơ lên, thiếu nữ cứ như vậy thẳng tắp đυ.ng vào ngực hắn.

"Cảm ơn lão sư".

Hạ Tích cũng không ngửng đầu lên liền nói cảm ơn, lập tức trở về chỗ ngồi của mình ngồi xuống, ngồi xuống rồi mới phát hiện không thích hợp, trên mặt vẫn một bộ dáng vân đạm phong khinh, nhìn Vương Mai Linh cách đó không xa giơ lên hộp keo 502, cười cực kì ác liệt, hừ, ấu trĩ!

Vương Mai Linh cũng mặc kệ ấu trĩ hay không ấu trĩ, dù sao chỉ cần hại được Hạ Tích nàng liền vui vẻ, mà Thịnh Lộ cảm giác nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực chớp mắt rời đi, hương thơm trên người thiếu nữ làm hắn trố mắt một chút, ngoài ý muốn là thế nhưng mình không đẩy nàng ra, sửa lại tâm tình thật tốt một lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh đi lên bục giảng, bắt đầu bài giảng một đề thi.

Nhìn biểu tình chuyên chú trên bục giảng, có nề nếp giảng giải đề mục buồn tẻ, làm người khác xem nhẹ bề ngoài của hắn, chỉ chuyên chú với những kiến thức mà hắn truyền lại, thể hiện cái gọi là người nam nhân lúc nghiêm túc làm việc là lúc mị lực nhất, hấp dẫn người nhất.

"Hạ Tích, em đi lên giảng chút đề thứ hai đi".

Được rồi, nàng thu hồi câu nói kia, một chút cũng không hấp dẫn người.

Toàn bộ ánh mắt trong phòng đều dừng trên người Hạ Tích, Hạ Tích nhắm mắt, có hai người đáng ghét nhìn nàng, Hạ Tích tính tình quật cương lên, cảm thấy khí thế không thể thua, cảm thụ váy bị dính một mảng diện tích, vẫn còn che đậy được mông, liền ấn ghế dựa đứng lên, chỉ nghe "Xoạc" một tiếng, giống như những gì đã đoán trước, toàn phòng lập tức vang lên tiếng cười.

Hạ Tích mặt không đỏ, tâm không loạn, trực tiếp cầm bài thi đi lên, ở trên bục giảng mang theo cảm tình liếc mắt nhìn Thịnh Lộ một cái, liền quay đầu nhìn phía dưới đang cười to hoặc che miệng cười trộm, trêm mặt lại vẫn thực bình tĩnh, giống như người xấu mặt cũng không phải là nàng.

Thịnh Lộ cũng không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, mày nhíu lại, nhìn mặt sau váy thiếu nữ rách mướp, lộ ra đùi trắng nõn, khó khắn lắm mới che được cảnh xuân, hắn không nói hai lời cởϊ áσ khoác màu đen của mình, cũng bất chấp vấn đề khoảng cách, cầm ống tay áo luồn qua bên hông thiếu nữ, nhanh chóng buộc lại trước eo nàng, trong lúc đó lại ngửi được hương thơm trên người thiếu nữ.

Áo khoác có chút lớn, trực tiếp che được hơn phân nửa chân của Hạ Tích, chỉ lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như váy đen dài, ánh mắt Hạ Tích hơi lóe, xem ra thứ này vẫn khá tốt.

Lúc này Thịnh Lộ cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là học sinh phía dưới đều trợn to mắt nhìn một màn này, một bộ dáng không dám tin tưởng, rốt cuộc cảm giác Thịnh Lộ cho người khác vẫn là độc miệng, mặt than, không vui khi tiếp xúc với người khác, thanh âm thảo luận cũng dần dần giảm xuống.

Hạ Tích cúi đầu nhìn thoáng qua áo đen cột bên hông, ánh mắt lại lần nữa lập lòe xuống, lại lần nữa ngẩng đầu lên, cầm lấy bài thi bắt đầu giảng giải cho đồng học phía dưới, chỉ là hình tượng mà Hạ Tích cho người ta thấy vẫn luôn là dễ bắt bạt, trong thành tích học, thuộc kiểu miễn cưỡng tạm được, cho nên hầu hết các đồng học có thành tích tương đối tốt đều là vẻ mặt khinh thường nhìn người trên đài, mà người thành tích bình thường là vẻ mặt hứng thú nhìn, Hạ Tích trên bục giảng hoàn toàn không bị quấy nhiễu, dù sao quá trình giảng giải cũng có thể gia tăng thêm một chút ấn tượng, cho nên cũng tận tình phân tích đề mục, nói ý nghĩ giải đề, nhiều người vốn dĩ khinh thường cũng bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, nghĩ dù sao nàng cũng là người mà Thịnh lão sư gọi lên, khẳng định có chỗ hơn người, mà tiếng nói thiếu nữ thanh lệ hấp dẫn cũng tạm chấp nhận được, nhưng sau một lúc nghe giảng, không ít chỗ khó hiểu đã được Hạ Tích đả thông, cho nên khinh thường cùng không vui về nàng cũng tiêu tan không ít, trong lòng nhiều thêm một phần kính nể, huống hồ hiện giờ Hạ Tích thật sự xinh đẹp, rất nhiều nam sinh đều động tâm tư thiếu niên, không ai không thích nữ sinh vừa tài năng lại vừa xinh đẹp a.

Vương Mai Linh sau khi hiểu được những ý nghĩa mà Hạ Tích giảng giải, bội phục rất nhiều, lại càng thêm không cam lòng, nàng không thể để nàng ta tẩy trắng như vậy, rõ ràng là cái tiểu tiện nhân, cũng dám đi câu dẫn giáo thảo đại nhân.

Thịnh Lộ đứng ở một bên nhìn Hạ Tích, mắt sáng như đuốc, trong lòng tán thưởng không thôi, nếu rèn luyện thêm nữa, tuyệt đối là một viên ngọc tốt.

Hạ Tích nói xong liền trở lại chỗ ngồi, cầm giấy nháp đặt lên trên ghế rồi mới ngồi xuống, bên hông còn treo áo khoác màu đen, xem ra khóa học hôm nay không cần đứng lên nữa, đợi lát nữa đến văn phòng trả áo.

Cho nên sau khi tan học, Hạ Tích lại đi văn phòng một chuyến, dọc đường đi đều là ánh mắt đánh giá, nguyên nhân bởi vì bề ngoài của nàng, nhưng nhiều hơn là vì áo khoác nàng treo ngang hông.

Cầm giấy xin phép nghỉ học, Hạ Tích ngồi lên xe về nhà.

Lúc nhìn thấy Thịnh Lộ kiêm giáo viên chủ nhiệm lớp, nàng nói thẳng muốn xin nghỉ, vốn tưởng phải nghe người này lải nhải một chút, ai biết đối phương chỉ nhìn nàng một cái rồi trực tiếp kí giấy phép xin nghỉ, thật là cực kì sảng khoái.

Tưởng tượng có thể về nhà nằm dài nàng liền không nhịn được vui vẻ, chỉ là hiện thực lại hung hăng quăng cho nàng một cái tát.

Nhìn Thịnh Lộ ngồi bên ghế lái, Hạ Tích khóc không ra nước mắt, đây là muốn thăm hỏi gia đình cái gì a, không biết Thịnh Lộ này muốn làm ra chuyện gì.