Chương 10: Giáo thảo đại nhân không cao lãnh

Chương 10: Giáo thảo đại nhân không cao lãnh

Edit: Cát

Nhưng mà giờ phút này.

"Hạ Tích đi đâu?".

Thịnh Lộ đứng trên bục giảng nhìn vị trí không có người kia hỏi.

"Trốn học rồi ạ". Vương Mai Linh lớn tiếng nói, trên mặt tươi cười mang theo một tia trào phúng.

Thịnh Lộ nhíu mi: "Mọi người tự học trước đi".

Tuy rằng không quá thích cái loại học sinh hành động tùy tiện này, nhưng nghĩ đến tài hoa của nàng, hắn vẫn hi vọng nàng có thể chăm chỉ đọc sách, nung đúc tình cảm, làm người cao thượng.

Ai biết, thế nhưng hắn nhìn được một màn xuất sắc như thế, xem ra không chỉ là phẩm hạnh có vấn đề, hơn nữa là một người có khuynh hướng yêu sớm, chính xác là nên giáo dục một trận thật tốt, có lẽ còn cần phải liên hệ với phụ huynh trong nhà, tới thăm hỏi gia đình một lần.

Hạ Tích vừa mới ra khỏi WC tay liền bị người mãnh liệt lôi kéo, một nắm, lực đạo kia hận không thể bóp nát tay nàng, ấn đường nhíu chặt: "Làm...".

Lời còn chưa nói xong, môi liền bị ngăn chặn, lưỡi dài trực tiếp vói vào, cái ót cũng bị người đè lại.

Hạ Tích khϊếp sợ nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, đôi mắt đẹp tròn xoe trừng lên, nâng cái tay khác lên muốn đẩy ra, chỉ là đôi tay mềm như bông, không có sức lực, nhưng người có tâm nhìn thấy lại là một cảnh tượng khác.

Hơi thở Hạ Tích có chút không xong, hô hấp cũng trở nên dồn dập, rốt cuộc, môi cũng được buông lỏng ra, để lại một đường chỉ bạc ái muội.

"Lấy thân báo đáp, cậu nói". Trong giọng nói còn mang theo một chút oan ức.

Hô hấp của Lận Tĩnh Viễn phun lên mũi nàng, nóng nóng, trong lúc nhất thời thế nhưng không có lời gì để nói, Hạ Tích cảm thấy có khả năng nàng đυ.ng phải một giả giáo thảo, phải là người cao lãnh mới đúng. Còn nữa ngữ khí oan ức này là như thế nào?

Lận Tĩnh Viễn thấy nàng không chịu nói chuyện, tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng, ngón cái ở trên khuôn mặt vuốt ve, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, cúi đầu hôn một ngụm lên môi hồng: "Lấy thân báo đáp".

Hạ Tích có thể cảm nhận rõ ràng thanh âm của hắn có chút run rẩy, cái tay đang ôm lấy nàng cũng đang run rẩy, vì cái gì vậy?

Lận Tĩnh Viễn thấy nàng không trả lời, liền hôn một ngụm nữa nói câu: "Lấy thân báo đáp".

Đàm Triều đứng một bên cảm giác hóa đá, không phải là không có hứng thú sao? Này...

Hạ Tích bị hắn hôn đến nỗi đầu óc có chút loạn, ngay cả bất mãn vì bị người cưỡng bách cũng tiêu tán đi, tùy theo liền cảm giác được một trận nóng, nhưng đúng lúc này, một thanh âm lỗi thời vang lên, đánh vỡ không khí ái muội giữa hai người, Hạ Tích liền khôi phục một chút lí trí.

"Hạ đồng học, sắp đến cuộc thi cao trung, trò đang làm cái gì ở đây?". Thịnh Lộ ngữ khí bình đạm nói.

Hạ Tích trấn định lại, đẩy Lận Tĩnh Viễn ra xa, có lẽ bởi vì ánh sáng, hắt lại từ cặp kính, Hạ Tích không thể nhìn thấy ánh mắt Thịnh Lộ, trong lòng thật sự xấu hổ không thôi, vừa mới biểu diễn tài hoa trước mặt hắn, lúc này lại đυ.ng vào loại sự tình này, phỏng chừng ấn tượng về nàng hoàn toàn không có nữa.

Thịnh Lộ nhìn sắc mặt Hạ Tích đang ửng hồng còn làm bộ trấn định: "Trò về trước tự học".

Hạ Tích không nói gì thêm, giờ phút này nàng chỉ muốn nhanh chóng rời đi, bởi vì nàng cảm thấy qυầи ɭóŧ giống như đã ướt, thời điểm vừa rồi nàng cảm thấy thiếu chút nữa mất đi lý trí, trong đầu óc đều muốn bổ nhào vào Lận Tĩnh Viễn, thật quá nguy hiểm.

Lận Tĩnh Viễn nhìn theo nàng đi xa, Thịnh Lộ lúc này mới nói với hai người ở lại kia: "Tuy rằng tôi không biết mục đích của cậu là gì, nhưng trò ấy là người rất có tài hoa, hy vọng cậu có thể xử lý cục diện rối rắm, nếu như không thể, tôi không ngại nói với lệnh tôn".

Lận Tĩnh Viễn nghe được lời này, cả người đều cứng lại, tâm tình trầm xuống một chút, ánh mắt tối tăm nhìn Thịnh Lộ: "Không nhọc thầy lo lắng, tôi sẽ tự giải quyết".

Thịnh Lộ cũng không ở lại lâu lắm, trực tiếp đi về phòng.

Về chuyện của Hạ Tích, những sự kiện xảy ra lúc nàng xin nghỉ hắn cũng biết một ít, hài tử này ngày đó bắt đầu xuất hiện dị thường, hắn cũng lưu ý một chút, phát hiện trong đó có rất nhiều chuyện kì quặc, tỷ như bài làm của nàng có đôi lúc sẽ không nộp lên, lại tỷ như có đôi lần nàng đến trễ, hoặc như có đôi lúc trên cánh tay của nàng sẽ có vết máu ứ đọng, đủ chuyện chứng minh đứa nhỏ này ở trường học gặp một ít đối đãi bất công, chỉ là khi đó trường học phái hắn đi dự hạng mục nghiên cứu văn học, hắn vẫn đợi cơ hội này thậy lâu, cho nên nhất định không buông tay, mà trong lúc nhất thời cũng không chú ý sự tình của học sinh, một lòng đi làm nghiên cứu, hiện tại nghĩ lại có chút áy náy, chỉ là một người cũng không có khả năng tính cách sẽ thay đổi lớn như vậy.

Chỉ là nếu hiện tại đã biết chuyện này, hắn sẽ không có khả năng mặc kệ, mỗi học sinh hắn đều sẽ bảo vệ, huống hồ học sinh kia còn là một thiên lý mã, không thể để nàng vì loại chuyện này mà chậm trễ tiền đồ.

---------------------------------------------

Chắc tại lần đầu đăng truyện nên không ai đọc, với cả mọi người không thích kiểu dài dòng như này đi, buồn qué :( :(