Chương 9: Giang hồ cứu nguy trong WC

Chương 9: Giang hồ cứu nguy trong WC

Edit: Cát

"A, Hạ Tích". Khi đi đến cửa WC, đột nhiên nghe được có người gọi nàng, người đi theo phía sau cũng lập tức dừng lại, tùy tiện tìm một vị trí, giả vờ như đang xem phong cảnh, kì thật vểnh tai nghe đối thoại bên này.

Hạ Tích quay đầu lại, nhìn người đến có chút ngoài ý muốn: "Có việc?".

Đàm Triều nhìn thấy nàng bình tĩnh thong dong, thật sự không thể lý giải, không phải nữ sinh đều cực thích hắn cùng Lận Tĩnh Viễn sao? Theo bản năng sờ sờ mặt, sao có thể, quả nhiên người này có chút đặc biệt.

Lận Tĩnh Viễn bên cạnh đi trước, liếc mắt một cái, người phía sau ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Hạ Tích rồi trực tiếp đi vào WC nam.

"Cậu có ba cấp, hôm nào gặp lại".

Đàm Triều bỏ xuống một câu như vậy liền đi vào WC nam, để lại vẻ mặt khó hiểu của Hạ Tích.

Đây là cố ý sao? Khẳng định là cố ý đi! Làm như vậy minh bạch nói rộng rãi với người khác, quan hệ của bọn họ rất thân cận, sau đó nàng sẽ bị tra tấn một trận mới.

Hạ Tích đột nhiên cảm thấy cực kì buồn bực, đây là ai chọc ai.

Đi vào WC, thoạt nhìn qua trang trí tương đối khác biệt, gương lớn hơn 5 mét, trên bồn rửa bằng đá hoa văn cẩm thạch đều đặt nước rửa tay, còn có một hộp đựng khăn giấy, trên gương còn có mấy giây thường xuân, mới thấy qua, cảm giác đúng là mở rộng tầm mắt.

Nhanh chóng đi tới gian cửa thứ ba, cửa đóng vài giây lại mở ra, nhìn người đến trước, giống như Nguyên Liên Liên, lớn lên có chút mảnh mai nhu mị, mi mắt hơi rũ, thoạt nhìn có chút nhu nhược, lại thêm mắt hạnh lớn nhìn qua luôn ngập nước, giống như lúc nào cũng có thể khóc.

Nàng là hoa hậu giảng đường có tiếng ở trường trung học, kiêm bạn gái tai tiếng của giáo thảo Lận Tĩnh Viễn, đoán chừng đằng sau sự kiện bắt nạt kia cũng có một tay của nàng, rốt cuộc cùng với tra nam Vương Minh Vận có liên quan, hơn nữa câu nói của tra nam kia, tám chín phần mười là lời nói châm ngòi thổi gió mới có thể như thế, Hạ Tích cảm khái một câu, đúng là một Bạch Liên Hoa xinh đẹp.

Nguyên Liên Liên ngoài cửa giống như không đoán được nàng nhanh như vậy đã ra, biểu tình có chút kinh ngạc, thoạt nhìn có chút đáng yêu.

"Cái này phong thủy không tốt". Hạ Tích đi ra, đến gian phòng thứ tư.

Nguyên Liên Liên dùng ánh mắt như nhìn người tâm thần nhìn nàng một cái, liền đi vào.

Hạ Tích cũng vào gian thứ tư.

"Cô ta đã vào gian thứ ba".

"Rất tốt, làm đi". Vương Mai Linh cười nói.

Mấy người đang cầm chậu nước, đứng ở trên gian thứ ba dội nước vào.

"A!". Một tiếng hét sắc nhọn kêu vọng WC nữ.

Vương Mai Linh cười càng thêm sáng lạn, đột nhiên nghe được thanh âm, cả người đều cương cứng.

"Là ai?". Nguyên Liên Liên kêu một tiếng, thanh âm có chút tối đi.

Từ từ, thanh âm này không đúng, hơn nữa còn rất quen thuộc, phát hiện ra sự tình không thích hợp, Vương Mai Linh liền buông chậu nước xuống.

"Đi mau".

Nhìn sắc mặt Vương Mai Linh thay đổi chạy ra ngoài, mấy người không rõ nguyên nhân cũng vội vàng chạy theo.

Nguyên Liên Liên rổi giận đùng đùng đi ra, đem cửa phòng cách gian rung vang trời, thấy mình trong gương giống như quỷ nước, cười lạnh, nghĩ lại hành vi khó hiểu vừa rồi của Hạ Tích, nàng mới biết mình bị hố.

Trước mặt người khác nàng luôn luôn ôn nhu dễ gần, chỉ là nàng không thể chịu đựng được bản thân có chỗ lôi thôi nào, cũng chính là thói quen ở sạch, chuyện lúc này trực tiếp làm nàng bị phá hủy hình tượng công chúng.

Nhìn thoáng qua cửa phòng thứ tư đang đóng lại, Nguyên Liên Liên bất chấp khó chịu trong người, đến phòng tạp vụ lấy một cây chổi rồi chắn ngang từ cửa gian thứ ba đến gian thứ tư, làm tốt hết thảy, cười lạnh một tiếng liền đi ra ngoài.

Hạ Tích nhẹ nhàng thở ra, nghe thấy bên ngoài đã không còn thanh âm, liền muốn đi ra ngoài, đột nhiên phát hiện cửa mở không được, cửa WC từ bên trong đẩy ra, nhớ tới Nguyên Liên Liên đi tới đi lui trong WC cũng chưa đi ra ngoài, thì ra là thế.

Tiếng chuông vào học vang lên, tốt rồi, chuyện này bây giờ phải làm sao đây?

Tường bên của WC rất cao, tính toán qua độ cao này, đứng trên bồn cầu cũng không với tới, trừ phi nhảy lên, nhưng loại hành vi nguy hiểm này, Hạ Tích không có khả năng sẽ làm, vạn nhất không thành công mà lại bị ngã, đúng là mất mặt.

Vậy chỉ có thể tìm người hỗ trợ, nàng nghĩ bên ngoài có người cũng sẽ không có can đảm giúp nàng.

Nhìn quét qua gian phòng, thấy được một cửa sổ nhỏ, vừa vặn dẫm lên bình nước của bồn cầu có thể thấy, bất qua hình như đối diện là WC nam thì phải.

Do dự một lúc, cuối cùng Hạ Tích cũng nhìn qua.

Ông trời trêu cợt người, lần đầu nhìn qua liền thấy được một màn cay mắt, xem nhiều có thể có lỗ kim chui xuống không a.

Lận Tĩnh Viễn lúc nãy vừa mới mở cửa WC liền nhìn thấy nàng, nàng thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi tư tâm hắn nảy lên, chỉ có một mình hắn thấy thì tốt rồi.

Nghĩ nàng đang ở dưới thân mình, dục hỏa xông thẳng xuống hạ thân, động tác trên tay nhanh hơn, dịch trắng đặc sệt bắn ra, kɧoáı ©ảʍ cao trào làm hắn sảng khoái ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức đối diện với cửa sổ trên kia, cả người đều cứng.

"Giáo thảo đại nhân, ngươi đang làm gì vậy?". Hạ Tích cảm thấy miệng có chút khô ráo, theo bản năng liếʍ môi.

"Thanh âm gì vậy?". Đàm Triều đang hút thuốc, bỗng nhiên nghe thấy một loạt thanh âm, nhìn xung quanh.

"Giang hồ giúp đỡ a, tôi ở gian thứ tư của WC nữ, mau tới giúp tôi". Hạ Tích nghe thấy thanh âm kia liền biết là Đàm Triều, hiện tại liền buông xuống ân oán mới vừa rồi đây.

"Hả? Là cậu à? Muốn tôi rời núi chính là phải trả thù lao". Đàm Triều dựa vào bồn rửa tay, hút một ngụm thuốc lá kẹp ở đầu ngón tay, chậm rãi phun ra một vòng.

"Tiểu nữ tử không có gì hồi báo, chỉ có lấy thân báo đáp". Hạ Tích vui đùa nói.

Một lát sau, không có tiếng vang, nhìn xuống xem, đã sớm không thấy hình ảnh của Lận Tĩnh Viễn.

Gọi vài tiếng không có ai đáp lại, Hạ Tích bất đắc dĩ thở dài, một lần nữa bước xuống, nhìn trong phòng đột nhiên nhiều hơn một người, nàng sợ tới mức tim đập lỡ một nhịp.

Người này đúng là vô danh vô thức, đột nhiên xuất hiện.

"Lấy thân báo đáp". Lận Tĩnh Viễn cúi đầu nhìn nàng.

Hạ Tích nhìn hắn giống như là sự thật, giật nhẹ khóe miệng, nhìn qua cũng không ngốc lắm mà.

"Lời nói vui đùa, hiểu hay không?".

Vỗ vỗ bờ vai của hắn liền đi lướt qua, đi ra ngoài: "Bất quá cảm ơn cậu, nếu từ nay về sau có chuyện gì cứ tìm tôi hỗ trợ là được".

Lận Tĩnh Viễn nghe xong ngây ngẩn cả người, cố hồi phục tinh thần lại, nàng tựa hồ đã thay đổi rất nhiều, càng trở nên hấp dẫn hơn, như vậy thật không tốt, vẫn nên nhanh chóng xuống tay, nắm thật chặt nắm tay bên cạnh, đi ra ngoài.