Chương 57: Ngươi biết tội chưa?

Vài vị trưởng bối của Lận gia, thu hết những chuyện này vào đáy mắt, dồn dập tỏ vẻ tán thưởng biểu hiện của Lận Trạch Chi không thôi.

Bạch phu nhân ngồi trên một trong năm chiếc ghế chủ vị, khuôn mặt như băng sương cũng nhiều thêm vài phần ấm áp.

Bên trái Bạch phu nhân, là người cầm quyền đứng đầu Lận gia Lận Như Hải, tứ đệ của Lận Trạm.

Lận Như Hải cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái với Bạch phu nhân, nói: “Đại tẩu thật có phúc, Trạch Chi có chí khí như thế, lại là tu sĩ xuất sắc nhất đồng lứa của Lận gia, tương lai tất nhiên sẽ là ứng cử cho chức thiếu chủ Lận gia chủ quản người trong tộc.”

Bạch phu nhân ưỡn ngực, nhìn Tam trưởng lão ngồi ở hàng đối diện, giọng nói thanh lãnh không buồn không vui: “Đừng nói vậy, tuy rằng thiên phú của A Trạch vượt trội hơn người, nhưng nếu so sánh với Huyền Chi năm đó, thì còn kém xa.”

Lận Như Hải nhìn Lận Huyền Chi đang đi thẳng về phía này, lộ ra một chút không vui, nói: “Tiểu tử này, càng ngày càng mất thể diện, mấy ngày trước thì trà trộn trong võ đạo tràng hỗn loạn đủ loại người, còn đánh trận nào thua trận đó, không biết thua hết bao nhiêu tiền, mất hết mặt mũi Lận gia ta, dù cho hắn đã từng giỏi giang bao nhiêu, bây giờ cũng chỉ còn là thứ phế vật bị người ruồng bỏ.”

Bạch phu nhân lắc lắc đầu, lạnh lùng cong môi, nói: “Chuyện này thì không chắc, pháp bảo nhị đệ để lại cho nhóc ta thì nhiều đếm không xuể, ai biết nhóc ta có đan dược pháp bảo phòng thân, sẽ gây ra chuyện xấu đến mức nào, hôm nay nhóc ta dùng Liệt Địa Chuy gϊếŧ một tên hầu trông cửa, ngày mai nhóc ta sẽ dám gϊếŧ đệ tử tông tộc khác, cũng chỉ vì những câu nói chỉ có thể coi là lời nói thật kia thôi.”

Lận Như Hải vừa nghe lời này, lòng liền hiểu rõ, ông ta sờ sờ cằm như suy tư gì, trong lòng có tính toán.

Ngồi ở chủ vị trí thượng chính là gia chủ chân chính của Lận gia, hiện giờ là Ngũ trưởng lão Lận Nhuận Như.

Tính ra, Lận Nhuận Như là gia gia của cha Lận Huyền Chi, cũng chính là thái gia gia của Lận Huyền Chi, tuy rằng ông ta vẫn luôn giữ chức gia chủ Lận gia, nhưng không thường quản việc trong tộc, suốt ngày đắm chìm trong việc tu luyện, không dễ xuất quan.

Nhưng mà từ hơn một năm trước, Lận Trạm gia chủ chưởng quản Lận gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lận Huyền Chi lại biến thành phế nhân, những người có lòng dạ trong Lận gia bắt đầu ngo ngoe rục rịch, mắt thấy lòng người bất ổn, Lận Nhuận Như bất đắc dĩ, chỉ đành xuất quan trước thời hạn, quay về làm chủ mọi việc.

Dưới sự quan sát trong một năm này, Lận Nhuận Như nhìn ai cũng thấy không vừa mắt, cứ cảm thấy không ai có thể gánh vác được trọng tránh đảm đương toàn bộ Lận gia, nên tạm hoãn chuyện bế quan lại, để chủ trì đại cục, cũng để chọn lựa gia chủ đời kế tiếp cho Lận gia.

Lận Nhuận Như nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích, như đang nhập định, người chung quanh không ai dám quấy rầy ông ta.

Trong tiếng nghị luận xôn xao Lận Huyền Chi đi đến vị trí ngay dưới năm chiếc ghế tựa ở trên cao, sau khi đứng lại, hắn hành lễ với ngũ trưởng lão Lận gia Lận Nhuận Như, rồi thẳng lưng, nói: “Lận Huyền Chi bái kiến gia chủ, Ngũ trưởng lão.”

Tiếng nghị luận xôn xao dần dừng lại.

Một nữ tử đang quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thấy Lận Huyền Chi, lập tức nhào tới, muốn đi túm mặt Lận Huyền Chi, Lận Huyền Chi chỉ nhẹ nhàng vung tay áo, nữ nhân kia liền bị hất văng trở về.

“Á hu hu…… gϊếŧ người rồi gϊếŧ người rồi! Hắn ta là thứ quỷ ma, gϊếŧ trượng phu của ta chưa đủ, còn muốn ngay trước mặt nhiều người như vậy, gϊếŧ một nữ tử tay trói gà không chặt như ta, đây là gϊếŧ người diệt khẩu đấy!” Ngay lập tức thê, tử của Vương Ngũ quỳ rạp trên mặt đất khóc trời gào đất, thật là thê thảm.

Nàng vừa khóc, nam nữ già trẻ đi theo nàng đến đây cũng bắt đầu khóc, tiếng khóc hu hu hức hức quanh quẩn vang vong trong Chấp Pháp Đường, còn mang theo hiệu ứng vang.

Lận Nhuận Như mở mắt, nói: “Lận Huyền Chi, ngươi biết tội chưa?”

Lận Huyền Chi nói: “Hoa Dung không biết mình có tội gì.”

Lận Nhuận Như nói: “Sáng sớm hôm nay, một nhà này đến Lận gia, đánh trống minh oan, nói là ngươi vì mấy câu tranh chấp đầu môi với kẻ yếu, nên dùng pháp khí đánh chết Vương Ngũ, có việc này hay không?”

Lận Huyền Chi tư thái như ngọc, như tùng như bách, thanh âm nhẹ trong, không nhanh không chậm, nói: “Trước đó vài ngày quả thật ta có gϊếŧ một người, nếu tên người nọ không khéo là Vương Ngũ, vậy đương nhiên ta sẽ, nhưng cái gọi là tranh chấp đầu môi thì không tồn tại.”

“Không tồn tại?” Lận Nhuận Như nói.

“Không sai, chí có người nỏ đơn phương vũ nhục ta và đệ đệ ta, ta chưa từng đáp lại một chữ.”

Tiểu đồng đứng bên Lận Nhuận Như không khỏi run rẩy khóe miệng, ý trong lời này của Lận Huyền Chi là, hắn không thấp kém đến mức phải mắng lại Vương Ngũ?