Chương 56: Nịnh cao đạp thấp.

Những đệ tử Lận gia đứng ở hai bên, không khỏi châu đầu bàn tán khe khẽ.

Lận Vũ Nhu thở dài, nói: “Thật đáng thương, một nhà này, cũng chỉ có một người có chút đạo duyên, cả nhà trên dưới già trẻ lớn bé đều dựa vào hắn ta để sống, lần này thì hay rồi, đường sống của cả nhà không khác gì đã đứt hoàn toàn.”

Lận Trạch Chi đứng bên cạnh nhìn lũ người khóc lóc ở phía dưới, rồi lại nhìn nhìn Lận Huyền Chi đang đi đến đây, trong lòng vui đến nở hoa.

Ngoài miệng lại nói: “Đúng vậy, thật là đáng thương, tuy rằng chúng ta võ giả tu tiên, nhưng chúng ta phải có lòng từ bi hơn bất cứ ai, đối xử tử tế với phàm nhân, vâng theo luật pháp nhân gian.”

Bạch Tố Tố gật đầu, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lận Trạch Chi, tràn đầy si mê, nói: “Biểu ca, huynh nói quá đúng, người có thiên phú cao lại nỗ lực như huynh, lòng còn mang từ bi, quả thật là thế gian ít có.”

Lận Trạch Chi cười khiêm tốn, nói: “Không dám nhận, ta chỉ giống đại đa số tu sĩ khác, chỉ không thích ỷ mạnh hϊếp yếu thôi, đây là điểm mấu chốt cơ bản mà người tu đạo chúng ta cần tuân thủ nghiêm ngặt.”

Bạch Tố Tố càng thêm kính nể Lận Trạch Chi, bong bóng hồng phấn trong mắt sắp tràn cả ra tới nơi.

Con cháu Lận gia đứng xung quanh, thi nhau nhìn Lận Trạch Chi với anh mắt kính nể, khen ngợi: “Vẫn là đương huynh Trạch Chi có lòng dạ bao dung, đúng là hình mẫu lý tưởng cho thế hệ của chúng ta.”

Lòng Lận Trạch Chi vui vẻ, nhưng lại ra vẻ thoái thác không ngừng: “Đâu có đâu có, so với đường đệ Huyền Chi, ta còn kém xa.”

“Phụt ——”

“Đường huynh Trạch Chi đang nói đùa đấy ư? Ngọc Hoa Dung thấy là quên tiên năm đó, đã sớm trở thành cái vỏ rỗng rồi có được không?”

Hoa Dung là tên tự của Lận Huyền Chi, khi trước, lúc Lận Huyền Chi nổi bật nhất, được ngoại giới gọi là Hoa Dung Kiếm Tiên, chỉ vì vũ khí của hắn tuy là một thanh kiếm luyện thành từ hàn băng tại cực bắc trong hồ băng tại bắc cảnh, nhưng bản thân hắn hoàn toàn tương phản với thanh kiếm lạnh lẽo này.

Tên thanh kiếm kia là Chỉ Qua, một khi hiện thế, liền khiến hàn băng vạn dặm, tuyết lớn đòi mạng người.

Mà Lận Huyền Chi không dễ gì rút Chỉ Qua ra, cho dù đối mặt với kẻ địch cùng hung cực ác, hắn cũng chỉ dùng vỏ kiếm Chỉ Qua để đối chiến.

Nguyên nhân chính là do tình cách hắn ôn nhuận như ngọc, có phong phạm quân tử, bởi vậy thế nhân tặng hắn nhã xưng “Ngọc công tử”, thêm tên tự là

Hoa Dung, Lận Huyền Chi có một biệt danh lưu truyền rộng rãi hơn cả tên họ thật của hắn, đó là Ngọc Hoa Dung.

Ngọc Hoa Dung thấy là quên tiên, lúc trước không biết đã hấp dẫn biết bao nhiêu là thiện nam tín nữ nguyện trung thành, có đại năng giả từng khẳng định rằng, Ngọc Hoa Dung chính là sao Thiên Khải sáng nhất giới tu tiên của toàn bộ đại lục Ngũ Châu, cũng là nỗi bi ai của những đồng bạn cùng lứa với hắn.

Có Ngọc Hoa Dung, dù người khác có rực sáng bao nhiêu, cũng không ai nhớ kỹ cho được.

Nhưng mà quá cứng dễ gãy, hiện giờ trên thế giới này, nào còn chỗ cho Ngọc Hoa Dung? Chỉ còn một Lận Huyền Chi chỉ còn dung nhan và phong thái cốt cách ở lại, là một phế nhân chẳng còn gì khác để có thể khiến thế nhân si cuồng nữa.

Lận Trạch Chi nghe vậy, nhíu mày, hơi nghiêm túc quở mắng: “Lời này ngươi nói vô lý quá, tuy rằng hiện giờ đường đệ Huyền Chi đã thành một phế nhân, nhưng hắn cũng từng cống hiến cho Lận gia ta, người ngoài nói những lời này thì thôi, ngươi thân là người Lận gia, không thể tùy tiện nói ra những lời như thế này.”

Đệ tử Lận gia trước đó đang nịnh cao đạp thấp, lập tức tỏ ra hổ thẹn rồi nhận sai, cảm khái nói: “Tâm tư của đường huynh Trạch Chi, quả thật đã khiến ta hổ thẹn không bằng.”

“Đúng vậy.” Một người khác gật đầu, nói: “Nhớ trước đây Lận Huyền Chi phô trương như thế, chèn ép đệ tử cùng thế hệ, còn liên tục tranh đoạt tài nguyên của đường huynh Trạch Chi, nhưng đường huynh Trạch Chi lại chẳng so đo gì, nếu đổi thành ta, ta chẳng thể nào cười nổi đâu.”

“Đấy là tất nhiên.” Bạch Tố Tố ngẩng mặt, cười yêu kiều, cực kỳ tự hào nói: “Biểu ca Trạch Chi của ta đâu thèm chấp nhặt với một tên phế vật?”

“Biểu muội.” Lận Trạch Chi nhíu mày.

“Làm sao, ta nói không đúng hay gì? Chẳng lẽ huynh không nói hắn là phế vật, thì hắn không phải phế vật? Người sáng suốt đều biết, ta nhìn không vừa mắt cái dáng vẻ phô trương của hắn đó, Cho rằng mình thành tiên thật luôn à?”

Bạch Tố Tố luôn ghét Lận Huyền Chi, không chỉ vì hắn cứ mãi chèn ép Lận Trạch Chi một bậc, còn ăn cả nam nữ, chỉ cần nơi nào có hắn, ánh mắt của mọi người đều bị hắn hấp dẫn, việc này khiến cho sự ghen ghét dơ bẩn trong lòng Bạch Tố Tố sắp bùng nổ đến nơi.

“Ngươi a.” Lận Trạch Chi ra vẻ bất đắc dĩ, cưng chiều nhìn Bạch Tố Tố, lắc lắc đầu.