Chương 15: Mua sắm ngọc thạch

Đi dạo quanh cửa tiệm ngọc khí một vòng, Tô Triệt đứng trước một quầy liền dừng chân. Dùng Linh Hồn Lực nhìn lướt qua quầy ngọc thạch thượng đẳng, Tô Triệt cầm lấy hai khối mặc ngọc màu đen, một khối giống quả trứng gà lớn, mang theo ánh sáng, vừa thấy liền biết là phẩm chất của ngọc thạch rất tốt. Một khối khác cũng có hình dạng trứng gà lớn, thế nhưng nhìn rất ảm đạm, hơn nữa cũng không phải màu đen thuần, bên trong màu đen còn lộ ra màu xanh lục, vừa nhìn là biết ngọc kém có tạp chất.

Sau khi cầm lấy hai khối ngọc thạch, cái mũi của Tô Triệt giật giật. Hướng bên khác trực tiếp từ một cái khay lấy ra một khối ngọc bội màu xanh biếc.

Sau khi cầm lấy ba cái đồ vật, cái mũi Tô Triệt lại hít hít, xác định không có đồ vật mình muốn mới nói với Tần Ngạn ở bên cạnh: “Ngạn ca ca, ta đã chọn xong, lấy ba cái này đi!”

“Được!” Gật đầu, Tần Ngạn nhận lấy ba cái từ trong tay của Tô Triệt. Nhìn về phía lão bản đứng ở một bên: “Vương lão bản, bao nhiêu tiền?”

“Hai vị tiên sư, mặc ngọc trong tiệm nhà chúng ta một khối năm ngàn lượng bạc, đó đều là khối ngọc bội có phỉ thúy tốt nhất, ngài có thể nhìn thử, lặng lẽ đón lấy ánh sáng chính là ngọc thạch điêu khắc thượng đẳng mà chúng tôi ra làm!” Nói đến này, lão bản cười cười.

“Nói thẳng, bao nhiêu bạc!” Tần Ngạn không hiểu ngọc thạch, nhưng là hắn biết, đồ vật Triệt Nhi chọn trúng nhất định đều là thứ tốt.

“Ngọc bội năm nghìn hai trăm lượng bạc, đây là lần đầu tiên hai vị tiên sư tới, nếu các người mua mặc ngọc và khối ngọc bội thì khối ngọc kém thừa lại kia, tiểu nhân xin hiếu kính hai vị tiên sư!” Nhìn hai người, lão bản nói.

“Năm nghìn hai trăm lượng bạc, nó có vẻ quý quá?” Nghe thấy cái giá này, Tô Triệt có chút đau lòng.

“Tiên sư, ngài chọn đều là ngọc thượng đẳng tốt nhất, nếu dùng mấy khối ngọc ngài lấy để khắc ấn trận bàn thì bán đi cũng phải kiếm gấp mấy chục lần. Hơn nữa, thứ ta nói là năm nghìn hai trăm lượng bạc, đổi sang linh thạch cũng chỉ có năm mươi hai khối, đối với các vị cũng không cao lắm. Ngọc thạch của ta tuyệt đối đều là ngọc tốt, hai ngài có thể yên tâm sử dụng. Bảo đảm sẽ không lấy hàng kém để thay thế hàng tốt.” Nhìn hai người, lão bản cười giải thích.

“Cũng được, ở đây có năm mươi hai khối linh thạch, ngươi đếm thử xem!” Nói, Tần Ngạn trực tiếp lấy ra linh thạch đặt ở quầy.

“A, cảm ơn hai vị tiên sư!” Lão bản vội vàng cảm tạ.

“Đi thôi Triệt Nhi!” Lấy ba cái cho vào túi, Tần Ngạn liền mang theo Tô Triệt rời khỏi cửa hàng ngọc khí.

Sau đó, Tần Ngạn lại mang theo Tô Triệt chọn mua nhiều đồ dùng hằng ngày, mua lều trại, đồ ăn, đồ dùng nhà bếp, còn cố ý mua thêm mấy cái quần áo tốt. Mua cho Tô Triệt đều là bạch y và thanh y, còn mình thì Tần Ngạn mua quần áo màu tím và màu đen.

Chọn mua xong là hết một ngày, lúc chạng vạng Tần Ngạn cùng Tô Triệt tìm một khách điếm để ở lại, dự định ngày mai sẽ rời khỏi Cát Tường Trấn.

Nghe được Tần Ngạn nói với chưởng quầy muốn thuê một gian phòng thượng hạng, sắc mặt Tô Triệt liền đỏ lên. Trong lòng có cái gì đó một chút khẩn trương.

Sau khi trả tiền thuê nhà, Tần Ngạn liền đỡ Tô Triệt lên lầu hai.: “Lúc lên cầu thang hãy chú ý một chút, đừng để bị té ngã!”

“Vâng, ta biết rồi!” Gật gật đầu, Tô Triệt đỏ mặt cùng Tần Ngạn về đến phòng của bọn họ.

Đỡ Tô Triệt ngồi lên ghế, Tần Ngạn khom người ngồi ở bên cạnh y. Lấy ra một chút linh quả và điểm tâm đã mua, bày biện ở trên bàn: “Triệt Nhi, mấy quả này ta đã rửa sạch từ lâu, còn có điểm tâm mà ngươi thích ăn nữa!” Nói, Tần Ngạn chọn một linh quả màu hồng bỏ vào trong tay của Tô Triệt.

“Vâng, Ngạn ca ca cảm ơn ngươi!” Nhẹ giọng nói lời cảm tạ, Tô Triệt ăn một miếng.

Tần Ngạn cũng ăn hai quả linh quả cùng hai miếng điểm tâm lót bụng, giữa trưa bọn họ đã ăn ở đại tửu lâu, thế nhưng đi suốt cả một ngày, cũng đã mệt mỏi rồi. Chính vì thế, buổi tối Tần Ngạn không muốn mang Triệt Nhi đi ra ngoài!

“Ngạn ca ca, ngươi đang làm gì vậy?” Lỗ tai giật giật, Tô Triệt nghe thấy âm thanh người bên cạnh lấy đồ vật.

“À, ta đang xem thử bản đồ. Xem chúng ta nên đi nơi nào gần hơn!” Nói, Tần Ngạn lấy bản đồ ra đặt ở trên bàn, chuyên chú mà nhìn lên.

“A!” Biết mình không thể giúp được gì, chính vì thế Tô Triệt chỉ có thể yên lặng mà ngồi ở một bên.

Xác định được lộ tuyến kế tiếp phải đi, Tần Ngạn liền thu bản đồ lại. Nhìn người bên cạnh m vẫn luôn an an tĩnh tĩnh ngồi, Tần Ngạn cười cười, kéo tay đối phương: “Triệt Nhi, mệt mỏi sao? Ta đã bảo tiểu nhị đi nấu nước, tí nữa tắm nước nóng xong đi ngủ sớm nhé, ngày mai chúng ta còn phải lên đường!”

“Tắm, tắm rửa!” Nghe thấy lời nói này, sắc mặt Tô Triệt ửng đỏ.

Nhìn bộ dáng của đối phương ngượng ngùng, Tần Ngạn mỉm cười: “Không cần thẹn thùng, sớm muộn gì ngươi cũng là người của ta!”

“Ngạn ca ca, ta, ta……” Nghe được Tần Ngạn nói như vậy, mật Tô Triệt càng đỏ hơn.

“Đừng sợ, ngươi còn nhỏ, Ngạn ca ca không chạm vào ngươi. Ta và ngươi ở chung một phòng, là vì ta có thể chiếu cố ngươi hơn, ta không muốn ngươi té bị thương, va chạm bị thương.” Tần Ngạn biết, hoàn cảnh mới này đối với Triệt Nhi quả thật rất bất lợi, đôi mắt của Triệt Nhi nhìn không tốt, lại không có khả năng sử dụng Linh Hồn Lực để nhìn suốt mười hai cái canh giờ. Chính vì thế, mỗi một lần đến địa phương mới, Triệt Nhi mất rất nhiều thời gian để thích ứng, mà trong quá trình thích ứng thường sẽ té bị thương, đâm vào bị thương. Trên tay và người sẽ thường xuyên xuất hiện một vài vết thương rất nhỏ.

“Không, Ngạn ca ca, ta, ta không có sợ ngươi. Thật sự không sợ!” Nói đến cái này, mặt Tô Triệt càng đỏ hơn.

“Ừ, Ngạn ca ca biết!” Gật đầu, Tần Ngạn cười ôm bả vai đối phương .

Nhẹ nhàng dựa vào đầu vai của đối phương, Tô Triệt lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình vùi vào quần áo của Tần Ngạn. Giờ này khắc này y cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất.