Chương 36:

Ba Diệp và mẹ Diệp nghe tới mơ hồ, có chị dâu cả ở một bên thêm mắm dặm muối nói cả quá trình sự việc, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa mới hiểu mẹ ông (mẹ chồng bà) có ý gì. Hóa ra tiên sinh bói toán bói ra con gái là “mệnh quý nhân”, tất cả mọi người đều muốn ôm con gái ké quý khí?

Việc này khiến Diệp Trường Vinh cũng không thể đồng ý. Đừng nói Diệp Trường Vinh không mê tín, cho dù mê tín, ông cũng không thể để tất cả ông cụ ôm con gái mình, đó không phải là linh tinh sao, kiên quyết không được.

Lúc Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa bắt đầu hiểu chuyện, chính là thời đại hỗn loạn, khi đó chủ trương diệt trừ tất cả mê tín dị đoan, cho nên ở thời bọn họ, có rất nhiều người không còn tin những thứ do người xưa truyền lại nữa. Càng đừng nói Diệp Trường Vinh còn từng làm lính, được bộ đội giáo dục, ông càng không thể tin lời tiên sinh bói toán nói.

Mặc kệ tin hay không, tiên sinh bói toán nói con gái là “mệnh quý nhân”, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa vẫn rất vui, tốt hơn là bị người ta gọi là sao chổi. Nhưng ở trong lòng họ, thật sự không coi lời của tiên sinh bói toán là thật, mỉm cười cho qua.

Đợi tới lúc gần mười một giờ, gia đình thằng ba lững thững tới.

Thằng ba tên Diệp Trường An, ông ấy là sinh viên cao đẳng, sau khi tốt nghiệp được phân tới cục thủy lợi trong huyện làm việc, còn là một nhân viên khoa học. Vợ của ông ấy tên Hàn Tuyết, tốt nghiệp trường sư phạm, bây giờ dạy học ở trường tiểu học. Bởi vì đang thực hiện chế độ kế hoạch hóa gia đình, hai người chỉ sinh một đứa con trai tên Diệp Lỗi, muốn sinh nữa cũng hết cách. Trừ phi họ bỏ việc. Diệp Lỗi nhỏ hơn ba đứa sinh ba hai tuổi.

Đừng thấy lúc gia đình thằng ba tới xách túi lớn túi bé, trông như tặng rất nhiều đồ vậy. Nhưng theo Vương Tú Chi thấy, bà ấy cảm thấy cách làm của hai vợ chồng thằng hai thuận mắt hơn.

Bởi vì gia đình thằng ba, bất luận là xuân hạ thu đông, gần như đều tới vào lúc sắp tới giờ cơm. Cho dù không phải, vợ thằng ba tới cũng không nấu cơm, chỉ biết ăn, điều này khiến vợ anh cả rất bất mãn.

Hai vợ chồng thằng ba coi trọng thân phận, lấy công việc làm cớ, chưa từng quay về phụ giúp làm việc lúc vụ mùa.

Hơn nữa mỗi lần gia đình thằng ba đi, mẹ chồng bà ấy luôn chuẩn bị túi lớn túi nhỏ cho ba người họ, cho họ mang rất nhiều đồ đi. Rõ ràng đều đã ra riêng rồi, vợ chồng ông cụ sống cùng thằng cả, để thằng cả phụng dưỡng, dựa vào đâu mẹ chồng mang đồ trong nhà cho thằng ba nhưng không hỏi bà ấy tiếng nào.

Theo bà nội Diệp, đồ là của bà cụ, bà cụ muốn cho ai thì cho người đó.

Cho nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu xưa nay luôn nan giải. Cho dù Vương Tú Chi là một người hiền huệ hiếu thuận, thi thoảng khó trách sẽ oán hờn.

Tuy trong lòng có chút oán than, nhưng là con dâu trưởng, người ta tới thăm ba mẹ, bà ấy tiếp đãi gia đình thằng hai, thằng ba là điều nên làm. Vợ thằng hai và vợ thằng ba có phụ giúp không, đều tùy vào họ.

Hàn Tuyết xuất thân tốt, tướng mạo thanh tú, ba bà ta từng là giám đốc ngân hàng trước khi nghỉ hưu, thông thường điều kiện gia đình dĩ nhiên tốt hơn nhà họ Diệp rất nhiều, từ nhỏ chưa từng chịu khổ mấy. Nhưng bởi vì người khác giới thiệu, bà ta vừa mắt với Diệp Trường An, gả cho sinh viên xuất thân từ nông thôn là Diệp Trường An.

May mà người nhà của Diệp Trường An không có cực phẩm, không nói thấy Diệp Trường An thi đỗ cao đẳng có tiền đồ, trông ngóng hút máu của ông ấy…

Lúc đi học, Diệp Trường An tiêu không ít tiền do anh cả và anh hai kiếm, nhưng sau khi đi làm đã nhanh chóng kết hôn, không thể đưa tiền kiếm được cho anh cả, anh hai. Ông ấy nghĩ đợi mình tốt xấu làm việc ở trong huyện, sau này gia đình anh cả, anh hai có việc gì, ông ấy sẽ cố hết sức giúp đỡ là được.

Bây giờ mỗi tháng Diệp Trường An cho ba mẹ mười tệ, tết có quà tết, bình thường tới cũng sẽ mang ít đồ cho ba mẹ.

Diệp Trường Vinh cũng được coi là hiếu thuận ba mẹ, nhưng khác biệt là ông thường về phụ giúp đồng áng dịp cuối tuần.

Diệp Trường An về, bà nội Diệp thương thằng ba và con gái út nhất chắc chắn sẽ tích cực chiêu đãi, rõ ràng đối đãi rất khác với gia đình thằng cả và thằng hai.