Chương 35:

Diệp Hoan bất lực, cho dù bà nội không cho đồ ăn ngon, cô cũng sẽ không ra ngoài, cô bị sự nhiệt tình của người khác dọa sợ. Người quen hay không quen đều muốn ôm cô, cô có thể đồng ý sao, còn chi bằng ở nhà thanh tịnh.

Diệp Hoan ở nhà, bà nội Diệp vì không khiến cháu gái cảm thấy ở nhà nhàm chán, thế mà bắt Diệp Đông và Diệp Nam ở nhà chơi cùng chị gái. Vì sợ chúng mất hứng, bà nội Diệp còn chủ động mời bọn trẻ khác tới nhà mình chơi.

Dựa theo cách làm trước đây của bà nội Diệp, bảo cháu trai nhân nhượng cháu gái là chuyện tuyệt đối không thể nào, nhưng bây giờ đã xảy ra rồi.

Rất nhiều người đều biết cách làm của bà nội Diệp, lén lút nói bà cụ rất keo kiệt, ngay cả cháu gái cũng không cho ôm. Không phải bà nội Diệp bảo bọn trẻ đến nhà họ Diệp chơi sao, rất nhiều người lớn bèn bảo con mình tới chơi, còn dặn chúng chơi với Diệp Hoan nhiều, tốt nhất là ké chút quý khí của cô.

Diệp Hoan ở nhà bà nội cũng không rảnh, ngoài tự luyện công học tập, còn chủ động theo anh chị nhà hàng xóm học chữ. Đám trẻ tới chơi, hầu hết là cùng lứa, cùng lắm là lớn hơn hai ba tuổi, đứa trẻ lớn hơn nữa sẽ không thèm chơi với chúng.

Diệp Hoan bảo các em trai và đám trẻ chơi cùng theo học chữ, tốt xấu cũng gạt hai đứa em trai nhận biết được vài chữ.

Đám trẻ về nhà bị người lớn tra hỏi, nói hôm nay đã học chữ ở nhà họ Diệp.

Cái gì, con mình lại chủ động học chữ? Khiến những người lớn đó càng cho rằng Diệp Hoan là quý nhân, cực kỳ muốn để con mình tới tìm cô chơi.

Có thể thấy “mệnh quý nhân” quả thực mang tới rất nhiều phiền toái cho Diệp Hoan, nhưng cũng mang tới lợi ích cho cô.

Diệp Hoan không ra ngoài, nhà họ Diệp lại không ngừng có người tới, coi như tiên sinh bói toán đã đào cái hố cho mình rồi, tạm thời không thể tìm Diệp Hoan, hỏi cô có thể làm đồ đệ của mình không. Nhưng tiên sinh bói toán đã lén lút quan sát, ông ấy không thấy có ai dạy Diệp Hoan tu luyện, chỉ thấy Diệp Hoan tới giờ sẽ tự chăm chỉ tu luyện. Điều này càng khiến ông ấy cho rằng Diệp Hoan vô tình có được công pháp truyền thừa nào đó, bất cẩn đi vào con đường tu luyện.

Nếu đồ đệ đã ở đây, chắc chắn không chạy thoát được. Tiên sinh bói toán nghĩ nếu ông ấy nhận Diệp Hoan làm đồ đệ, chắc chắn không thể dẫn Diệp Hoan đi, chắc chắn ba mẹ người ta không yên tâm, cho nên ông ấy định ở đây vài năm, đợi Diệp Hoan học xong bản lĩnh của ông ấy rồi tính.

Nếu đã định thường trú, chắc chắn phải có chỗ ở. Tiên sinh bói toán nhìn trúng đạo quán vô chủ ở trên núi gần đây. Ông ấy nhờ quan hệ của đạo hữu Hạt Tử Lý, vào đạo quán vô chủ ở.

Nếu đã là đạo quán vô chủ, chắc chắn bên trong không ra sao. Quả thực, ở thời đại rối ren đó, tượng thần, bàn thờ, thư tịch trong đạo quán đều bị người ta đập nát, thứ nên đốt đã đốt, thứ nên vứt cũng vứt rồi.

Bây giờ, trong đạo quán cũng chỉ là một căn phòng rỗng, còn là căn phòng rỗng đầy bụi và mạng nhện. Nhưng không sao, tiên sinh bói toán có tiền, sau đó thuê người lên núi dọn dẹp phòng, tính ngày tốt thỉnh tượng thần Tam Thanh, lại mua sắm gia cụ nhờ người khiêng lên, lúc này mới chính thức vào ở.

Người làm việc giúp ông ấy đều là thôn dân xung quanh, rất nhanh mọi người biết có một lão đạo vào ở đạo quán trên núi, sau này mọi người có thể tới đó tìm ông ấy xem bói.

Ba đứa trẻ sinh ba ở nhà ông bà, nhưng vẫn khiến người làm ba mẹ như Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa nhớ con, cuối tuần hai vợ chồng thấy con vẫn chưa về, cho nên mua đồ cùng về thôn thăm người lớn và con.

Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa nghe bà nội Diệp nói say sưa, nói tiên sinh bói toán rất chuẩn, còn nói chuyện bói ra Diệp Hoan mang “mệnh quý nhân” cho thằng hai và vợ thằng hai biết.

“Các con không biết, từ khi họ biết Hoan Hoan nhà chúng ta bói ra mệnh quý nhân, rất nhiều người muốn ôm Hoan Hoan ké chút quý khí, để họ ôm này ôm kia, ké hết quý khí của Hoan Hoan thì phải làm sao, cho nên mẹ không thể đồng ý hết được…” Bà nội Diệp nói rất kiên quyết.