Chương 37:

Hơn nữa Diệp Trường An và vợ ông ta làm việc ở huyện thành, ở trong lòng bà nội Diệp, địa vị khác với con dâu và con trai khác, là đỉnh cấp trong lòng bà cụ.

“Trường An, Hàn Tuyết, các con mau ngồi xuống nghỉ ngơi, sao bây giờ các con mới tới, để Lỗi Lỗi bị hanh nóng thì phải làm sao?” Bà nội Diệp nói con trai xong, vội vàng cầm quạt quạt cho cháu trai nhỏ.

Diệp Trường Vinh tới không có đãi ngộ này, bình thường sau khi ông tới, chào ba mẹ xong, nên làm gì thì đi làm đó. Bà nội Diệp cũng chỉ nhiệt tình với Diệp Đông và Diệp Nam một chút, bây giờ lại thêm Diệp Hoan.

Hàn Tuyết ngồi xuống vội vàng uống nước giải khát, Diệp Trường An cười đáp: “Nhanh hay chậm thì trời cũng không còn sớm nữa.”

Vương Tú Chi lẩm bẩm trong lòng: nói bừa, họ dậy sớm kịp chuyến xe trưa mới tốn hơn hai tiếng, từ huyện ngồi xe tới còn có thể mất cả buổi sáng? Chắc chắn là hai vợ chồng thằng ba không muốn ở quê lâu, sợ bắt họ làm việc.

Bà nội Diệp lải nhải: “Sau này tới sớm một chút, mùa hè nóng như vậy, đừng để Lỗi Lỗi phơi nắng, các con không sợ nắng, nhưng để thằng bé phơi nắng tới đỏ cả mặt rồi.”

Diệp Trường An cười cười không nói gì thêm, dù sao thì ông ta biết mẹ thương Lỗi Lỗi, lải nhải thêm vài câu mà thôi. Nhà họ xuống xe hơi, còn bắt xe bò tiện đường đi tới, có thể mệt bao nhiêu? Chỉ là phơi nắng một chút, nhưng con trai đội mũ che nắng, vợ luôn quạt cho thằng bé, chắc con trai không nóng mấy.

Đợi Diệp Trường An và Hàn Tuyết nghỉ ngơi xong, bà nội Diệp lớn tuổi nên nói nhiều, lại nói với gia đình thằng ba chuyện xem mệnh cho Diệp Hoan.

“Tiên sinh bói toán nói Hoan Hoan là mệnh quý nhân?” Diệp Trường An và Hàn Tuyết đều không nhịn được hỏi lại.

Thực ra hai người tốt xấu cũng là lứa sinh viên đầu tiên sau đại cách mạng văn hóa vô sản, họ không mê tín gì, nhưng ba của Hàn Tuyết mê tín, nói trước đây ông cụ từng được một tiên sinh bói toán đánh giá mệnh cách, nói ông cụ thuở thiếu thời được tổ tiên che chở, cuộc sống an yên, trung niên sẽ gặp chút trúc trắc, nhưng sẽ thời tới vận chuyển, có vận làm quan, về già có thể an hưởng tuổi già.

Ba của Hàn Tuyết từng nói, khi đó bị suy sụp tới mức ở chuồng bò, ông cụ thật sự cảm thấy nhục nhã, hận không thể tự kết liễu, nhưng vừa nghĩ tới lời mà tiên sinh bói toán từng nói lúc trước, ông cụ mới có dũng khí sống tiếp, sau này mới được sửa án, quay lại làm cán bộ vài năm.

Chuyện này được ba của Hàn Tuyết nói đi nói lại nhiều lần, cho nên Diệp Trường An và Hàn Tuyết bán tín bán nghi chuyện bói toán này. Có lúc cảm thấy tiên sinh bói toán nói đúng, họ sẽ hơi tin, phần lớn thì hầu như không tin.

Hiện giờ hai vợ chồng họ nghe mẹ nói, cũng bán tín bán nghi, trong lòng mang theo nghi vấn. Nhưng họ thấy anh hai và chị dâu vốn không để tâm, bèn mang nghi vấn về nhà nói.

Đợi cả nhà vui vẻ ăn cơm trưa xong, Lỗi Lỗi lại quấn quýt chơi cùng anh chị một lúc, sau đó ngủ trưa.

Năm người nhà thằng hai và ba người nhà thằng ba cùng đi, sau đó ai về nhà nấy.

Diệp Trường An và Hàn Tuyết về tới nhà, sau đó nói “mệnh quý nhân” của cháu gái.

“Tiên sinh bói toán mà mẹ anh tìm có chuẩn không, cháu gái anh thật sự là mệnh quý nhân?”

“Anh đâu biết?” Diệp Trường An vừa nghe vợ mỗi lần về nhà liền sửa miệng thành “mẹ anh” “mẹ anh”, trong lòng không vui, không thể nói mẹ chúng ta sao.

Diệp Trường An cảm thấy ông ta vô cùng hiếu thuận với ba mẹ vợ, gặp mặt không ngừng gọi ba mẹ, có đồ gì tốt không quên bảo vợ gửi cho ba mẹ vợ. Ông ta làm con rể đủ tốt rồi. Nhưng vợ ông ta thì sao, ngoài mặt đối đãi với ba mẹ chồng cũng tạm, nhưng Diệp Trường An biết, trong lòng vợ coi thường ba mẹ chồng nông thôn, mỗi lần hai vợ chồng ở riêng đều nói “Mẹ anh như thế nào” “ba anh như thế nào”.

Điểm này khiến Diệp Trường An rất bất mãn, nhưng ông ta bất lực. Ông ta từng nói với vợ, nhưng vợ không nghe, vẫn làm theo ý mình, ông ta có thể làm gì được, còn có thể cãi nhau một trận hoặc đánh vợ mình sao? Ông ta không dám, nếu thật sự làm thế, sau này còn có thể trông mong lợi dụng quan hệ của ba vợ để thăng tiến nữa không?

Hàn Tuyết không để ý tới sự bất mãn của chồng, bà ta nói: “Em cảm thấy tiên sinh bói toán nói chưa chắc chuẩn. Diệp Hoan chẳng qua chỉ là một cô bé, sau này có thể có thành tựu gì? Bây giờ cũng không phải cổ đại, con bé có thể làm hoàng hậu nương nương dìu dắt cả nhà…”

Diệp Trường An lại suy nghĩ trong lòng: Nhớ hình như Diệp Hoan chào đời chưa bao lâu, hình như anh hai đã lập công lúc tra án ở đồn cảnh sát, thăng chức làm trưởng công an, lẽ nào là vì Diệp Hoan?