Người ở thời này đều khá thực tế, Lý Vệ Hoa lại là người có tính tình thẳng thắn, nghĩ là làm, bà bảo các con về nhà trước, mình chạy tới nhà bên mời người nhà họ Kỷ ăn cơm.
Không biết Lý Vệ Hoa khuyên người ta kiểu gì, dù sao chẳng mấy chốc bà đã dẫn Lâm Nghi Song tới nhà rồi.
Lý Vệ Hoa và Lâm Nghi Song tới nhà bếp, không biết định nấu món gì. Bởi vì Lý Vệ Hoa không ngờ sẽ mời khách, không chuẩn bị trước, chỉ có thể nấu những gì có sẵn trong nhà. May mà trong nhà nuôi vài con gà, trữ mấy chục trứng gà, nếu thực sự không được, chiên thêm vài cái trứng gà là được.
Kỷ Nguyên Trân chạy tới trước mặt Diệp Hoan, vui vẻ cười nói: “Hoan Hoan, hôm nay chúng em sẽ ăn cơm ở nhà chị.”
Trẻ con mà, thích nhất là làm khách ở nhà người khác, mới mẻ lại vui, càng huống hồ còn có người chơi cùng.
Diệp Hoan trả lời giống như dỗ trẻ con: “Vậy bảo mẹ nấu món ngon cho chúng ta.”
Kỷ Nguyên Trân gật đầu, sau đó ghé tới nói với Diệp Hoan: “Chị thích chơi búp bê vải không, chúng ta chơi búp bê được không?”
Diệp Hoan lắc đầu, cô không phải là trẻ con thật sự, không thích trò chơi ấu trĩ. Diệp Hoan nhìn thấy chú đùi vàng đang loanh quanh vườn rau nhà cô: “Chị thích nghe kể chuyện, hay là chúng ta bảo chú Kỷ kể chuyện cho chúng ta đi.”
Bảo cha kể chuyện? Kỷ Nguyên Trân nghĩ ngợi, cảm thấy cũng được, gật đầu đồng ý, cô ấy còn chủ động gọi: “Cha, tới kể chuyện cho chúng con, chúng con muốn nghe!”
Kỷ Chấn Hoa đã sớm nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn trẻ: “Các con thích nghe kể chuyện sao? Vậy cha kể chuyện hồi xưa của cha cho các con nghe…” Ông ấy cảm thấy cô bé nhà họ Diệp có tính tình giống con trai ông ấy, mới tí tuổi đã thích làm bà cụ non, không thích những trò chơi ấu trĩ kia.
Hoàng hôn dần buông, bên chân trời rực rỡ ráng chiều xinh đẹp.
Mấy đứa trẻ vây quanh Kỷ Chấn Hoa ngồi dưới gốc cây táo trong viện, nghe Kỷ Chấn Hoa kể chuyện xảy ra khi ông ấy xuống nông thôn.
“Khi đó bọn chú mới mười bảy mười tám tuổi, vừa xuống nông thôn không biết gì cả, ngay cả cơm cũng không biết nấu…” Kỷ Chấn Hoa hồi ức lại chuyện xưa, kể cho bọn trẻ nghe quá khứ thời trẻ của mình.
Kỷ Nguyên Sân ghét bỏ: “Cha thật ngốc, lớn như thế còn không biết nấu cơm.”
Kỷ Chấn Hoa xoa rối tóc đen trên đỉnh đầu con trai: “Thằng nhóc thối, không phải con cũng không biết nấu cơm sao, còn nói cha!”
“Đợi con tới mười bảy mười tám tuổi chắc chắn sẽ biết!”
Kỷ Chấn Hoa ghi lại lời con trai nói: “Con nói đó, cha đợi xem con có thể học được không.”
Bọn trẻ đều hóa thân thành em bé tò mò, thường ngắt lời Kỷ Chấn Hoa, hỏi ông ấy đủ loại câu hỏi. Kỷ Chấn Hoa vui vẻ kể cực kỳ chi tiết cho bọn trẻ.
Diệp Hoan: nghe cha từng nói nhà chú Kỷ có bối cảnh, chẳng trách chú Kỷ nguyện ý tới vùng quê hẻo lánh làm cán bộ, hóa ra là chú ấy từng xuống nông thôn, có thể có tình cảm với nông thôn.
Quả thực là vậy, Kỷ Chấn Hoa biết cuộc sống của người dân khổ cực cỡ nào, quả thực ông ấy muốn làm chút chuyện cho người dân, tốt nhất tìm đúng đường ra, giúp bách tính giàu có lên.
Vào lúc bọn trẻ nghe Kỷ Chấn Hoa kể chuyện xưa, Diệp Trường Vinh thường tan làm muộn đã về.
Diệp Trường Vinh thân là dân cảnh trong trấn, nếu gặp phải có người báo cảnh sát, họ phải ra ngoài hỗ trợ xử lý, tan làm muộn là chuyện thường.
Diệp Trường Vinh đẩy xe đạp vừa vào cửa nhà, đã nhìn thấy Kỷ Chấn Hoa và bọn trẻ không quen, biết trong nhà có khách, ông nhanh nhạy còn đoán được đây chính là hàng xóm mới nhà bên.
Kỷ Chấn Hoa nhìn thấy nam chủ nhân về, dặn dò bọn trẻ: “Đợi lát nữa kể chuyện tiếp cho các con.” Ông ấy đứng lên chào hỏi Diệp Trường Vinh.
“Chào anh, tôi là Kỷ Chấn Hoa, anh chính là cha của ba đứa trẻ sinh ba nhỉ?”
“Chào anh, tôi là Diệp Trường Vinh, là cha của ba đứa trẻ sinh ba.” Diệp Trường Vinh dựng xe đạp, đi tới bắt tay với Kỷ Chấn Hoa: “Đi, chúng ta vào nhà nói chuyện.”
Kỷ Chấn Hoa mỉm cười nói: “Ở trong viện cũng được, vừa nãy bọn trẻ bảo tôi kể chuyện cho chúng.”
“Ha ha, ba đứa sinh ba nhà chúng tôi khá nghịch, không làm phiền anh chứ?”
“Đều là trẻ ngoan, chiều này còn giúp nhà chúng tôi làm việc nữa…”
Hai người cha tâng bốc lẫn nhau, hai người mẹ đã chuẩn bị xong cơm rồi.
Bởi vì là mùa hè, trời nóng không thể trữ thịt tươi đậu phụ tươi, nhà họ thường mua ăn liền, nếu không để nửa ngày đã bốc mùi rồi, bởi vì trong nhà không có thứ như tủ lạnh.
Món ăn hôm nay đều là lấy nguyên liệu có sẵn, rau hái trong vườn rau trong nhà, mướp, cà, dưa chuột, đậu đũa, cà chua là Lý Vệ Hoa mua ở chợ. Bởi vì thứ này vừa có thể nấu ăn, vừa có thể làm trái cây cho bọn trẻ ăn, cho nên trong nhà còn có mấy quả.
Hai người gom đủ sáu món một canh, có dưa đập, đậu đũa xào tỏi, cà chua trộn, trứng gà rán hẹ, trứng gà xào mướp mộc nhĩ, cà kho, canh trứng cà chua, toàn là món ăn đơn giản, nấu rất nhanh. Trong nhà còn có màn thầu, hấp lại làm thức ăn chính.