Chương 18:

Không sai, cung tiêu xã của trấn Phượng Hoàng vẫn chưa đóng cửa, bên trong bán đồ dùng hàng ngày, đồ tạp hóa, nhiều chủng loại. Người trong trấn quen chạy tới đây, tuy nơi khác đã mở mấy cửa hàng đại lý, vẫn có rất nhiều người chạy tới cung tiêu xã mua đồ, cửa hàng quốc doanh mà, khiến người ta yên tâm.

Diệp Hoan nói là dẫn các em trai tới phụ, thực ra là đi hóng náo nhiệt, sao Lâm Nghi Sao có thể sai đứa trẻ mới mấy tuổi làm việc giúp chứ. Ngược lại Diệp Hoan chủ động giúp Kỷ Nguyên Trân xếp quần áo và đồ chơi, rất có dáng vẻ chị gái.

Diệp Đông và Diệp Nam chơi ở một bên, nhìn thấy thứ hứng thú, sẽ hóa thân mười vạn vì sao, tính hiếu kỳ rất lớn.

Lâm Nghi Song thấy Diệp Hoan xếp quần áo vô cùng ngăn nắp: “Hoan Hoan thật giỏi, còn biết tự xếp quần áo, Trân Trân, sau này con phải noi gương chị gái.”

Kỷ Nguyên Trân thấy mẹ khen người khác, hơi ấm ức nói: “Mẹ, con cũng biết gấp quần áo, mẹ nhìn xem.”

Đương nhiên Lâm Nghi Song nhìn thấy con gái cũng học theo Diệp Hoan gấp quần áo, nhưng con gái lần đầu làm chuyện này, kỹ thuật không ra sao, quần áo xếp méo mó, bà ấy cũng ngại khen con gái.

Chỉ vì khích lệ con gái, Lâm Nghi Song đành nói: “Trân Trân cũng có tiến bộ, đã biết tự gấp quần áo rồi, sau này tiếp tục cố gắng.”

Kỷ Nguyên Trân: “Vâng ạ, con sẽ học theo Hoan Hoan, con muốn lợi hại giống Hoan Hoan.”

Thực ra cô ấy cũng cảm thấy Hoan Hoan rất giỏi giang, có một chị gái lợi hại hơn mình, cô ấy không nhịn được bắt chước theo.

Kỷ Nguyên Sâm là người tỉ mỉ, rất thích dọn đồ của mình. Không đợi cha mẹ phân phó cậu ấy, cậu ấy đã đặt sách vở, quần áo, giày dép của mình vào chỗ thích hợp.

Lâm Nghi Song sợ con gái đổi chỗ sẽ sợ ngủ một mình, bèn xếp con gái và con trai cùng một phòng, có anh trai ở bên cô ấy, con gái sẽ không ầm ĩ nói sợ. Đợi qua một khoảng thời gian quen thuộc với hoàn cảnh, sẽ cho cô ấy ngủ riêng một phòng.

Tuy đã bố trí xong đồ đạc, nhưng trong nhà vẫn thiếu một số đồ linh tinh, ví dụ chổi và mo sắt dùng để quét dọn vệ sinh, còn có bát đũa…

Một đoàn người hừng hực khí thế chạy tới cung tiêu xã mua rất nhiều đồ về.

Lâm Nghi Song nhìn căn nhà đã bố trí gần xong rồi cảm thán: “Cuối cùng cũng thu xếp gần xong, chuyển nhà mệt thật!”

Kỷ Chấn Hoa hối lỗi: “Để em và con theo anh chịu khổ rồi.”

“Chỉ cần có anh ở đây, em rất vui.”

Bận rộn cả buổi chiều, thời gian rất nhanh tới chạng vạng. Diệp Hoan đang muốn chào tạm biệt chú Kỷ, định dẫn em trai về nhà, bất cẩn nghe thấy chú Kỷ và dì rắc cẩu lương, không kìm lòng được xoa xoa cánh tay, xem có bị chọc tới nổi da gà không. Cô ngại ngùng làm bóng đèn sáng bóng, đợi một lúc nữa rồi nói thì hơn.

Nhưng vào lúc Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song tình cảm nhìn nhau, bị Kỷ Nguyên Sâm quấy nhiễu.

“Mẹ, tối nay chúng ta ăn gì, nấu cơm ở nhà sao?”

Lâm Nghi Song và Kỷ Chấn Hoa đều ngây ra, đang suy nghĩ vấn đề ăn cơm.

Vào lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gọi của Lý Vệ Hoa: “Hoan Hoan, Đông Đông, Nam Nam…” Bà lẩm bẩm: “Ba đứa trẻ này thật là, sao không đóng cổng đã chạy ra ngoài rồi?”

Diệp Hoan nghe tiếng gọi của mẹ, lập tức chào tạm biệt: “Chú Kỷ, dì, bọn cháu về trước, mẹ gọi bọn cháu rồi.”

Nói xong không đợi Kỷ Chấn Hoa nói gì, cô kéo hai em trai ra ngoài.

Diệp Hoan: “Mẹ, bọn con ở cách vách này.”

Lý Vệ Hoa hỏi: “Sao các con lại chạy tới nhà bên? Phải rồi, có phải nhà bên có người chuyển tới rồi không?”

Diệp Hoan: “Vâng, nhà chú Kỷ chuyển tới nhà bên.”

Diệp Nam: “Nhà họ có một anh nhỏ biết kể chuyện.”

Lời đều bị người nhanh miệng nói rồi, Diệp Đông chỉ đành nói: “Nhà họ còn có một em gái.”

Lý Vệ Hoa nghĩ tới chồng từng nói có thể người chuyển tới nhà bên là trấn trưởng mới nhậm chức, tốt nhất là tạo quan hệ, nếu khó sống chung, ít nhất đừng đắc tội người ta.

Lý Vệ Hoa nghĩ chiều nay nhà bên vừa chuyển tới, có thể trong nhà không chuẩn bị gạo và rau gì, hay là mời họ tới ăn bữa cơm kéo gần quan hệ hàng xóm?