Chương 20:

Mỗi món ăn đều chuẩn bị hai phần, dùng hết toàn bộ bát đĩa lớn nhỏ trong nhà. Bốn người lớn ngồi trên bàn vuông to ăn cơm, năm đứa trẻ ngồi một bàn, ăn cơm trên bàn tròn nhỏ.

Sau khi lên đủ món, Lý Vệ Hoa khách sáo nói một câu: “Không chuẩn bị thịt trước, hôm nay mọi người tụ họp ăn một bữa.”

“Là chúng tôi làm phiền mọi người rồi…”

Mặc kệ người lớn hàn huyên thế nào, bọn trẻ nhìn thấy bày một bàn thức ăn liền muốn ăn. Đặc biệt là Kỷ Nguyên Trân – đứa nhỏ nhất, đại khái lần đầu tiên chụm lại ăn cơm trên bàn tròn nhỏ, có hơi rục rịch muốn thử.

Trân Trân: “Thơm quá, con thích ăn cà.”

Diệp Hoan nhìn thức ăn mẹ xào, quả thực bỏ nhiều dầu hơn bình thường.

Diệp Nam: “Con thích ăn hồng trộn, ngọt.”

Diệp Đông: “Con thích ăn trứng chiên, thơm.”

Diệp Hoan ngụy trang trẻ nhỏ và Kỷ Nguyên Sâm cố ra vẻ ông cụ non không nói sở thích của mình.

Diệp Hoan là tiểu chủ nhân gọi mọi người: “Mau ăn đi, ăn nhiều một chút, ăn xong chúng ta chơi tiếp.”

Năm đứa trẻ mỗi đứa cầm một cái màn thầu ăn kèm với thức ăn. Từ việc ăn cơm có thể nhìn ra, gia giáo nhà họ Kỷ rất nghiêm, hai anh em ăn cơm chậm rãi không nói, gắp thức ăn không rơi vãi khắp nơi, tướng ăn rất tốt. Mà Diệp Đông và Diệp Nam, có thể vì đói, hai người vùi đầu hì hục ăn, dũng mãnh giống như lợn con ăn cơm. Diệp Hoan không nhanh không chậm ăn cơm, vừa để ý động tĩnh bên phía người lớn.

Bên bàn người lớn ăn cơm chậm hơn nhiều, vừa ăn vừa nói chuyện. Đàn ông nói đại sự quốc gia, phụ nữ nói con cái.

Nói tới con cái, Kỷ Chấn Hoa nhắc nhở Diệp Trường Vinh: “Hôm nay tôi nhìn thấy ba đứa con nhà anh xách thùng nước mang theo lưới muốn đến bên hồ bắt cá, tôi cảm thấy quá nguy hiểm, không cho chúng đi.”

Diệp Trường Vinh nói: “Tôi đã sớm nói với chúng rồi, không cho chúng xuống nước, chỉ cho chúng chơi trên bờ. Bọn trẻ ở đây đều đi bắt cá con, chắc không có nguy hiểm gì đâu nhỉ?”

Kỷ Chấn Hoa: “Trẻ con nghe lời còn được, lỡ như nếu không nghe lời xuống nước thì sao, vậy thì nguy hiểm rồi, an toàn vẫn là hàng đầu.” Ông ấy trịnh trọng nói: “Bọn trẻ quá nhỏ, khả năng kiềm chế kém, trong tình huống không có người lớn đi cùng, nên cấm chúng tới bên hồ vui đùa.”

Đang kỳ nghỉ hè, chuyện này nên coi trọng, đợi thật sự xảy ra chuyện thì đã muộn rồi. Kỷ Chấn Hoa định ngày mai tìm bộ tuyên truyền nói chuyện này, tốt nhất làm tuyên truyền trong phạm vi lớn cả trấn Phượng Hoàng, nội dung chính là “cấm trẻ chưa thành niên xuống nước.”

Đồng thời, Kỷ Chấn Hoa cảm thấy Diệp lão đệ chưa đủ quan tâm, sinh ba hiếm biết bao, sao lại không để tâm một chút, cái gì cũng cho con chơi, lỡ như gặp phải nguy hiểm, hối hận cũng không kịp.

Kỷ Chấn Hoa lại nói với Diệp Trường Vinh tính nguy hiểm của đuối nước.

Diệp Trường Vinh không phải không coi trọng con mình, ông chỉ là cảm thấy ba đứa con khá nghe lời, không cho chúng xuống nước, chắc chắn chúng không xuống nước. Hơn nữa ông là người lớn lên ở nông thôn, lúc nhỏ ông cũng ở bên hồ bắt cá, tuổi thơ trải qua như vậy. Đối với ông mà nói, trẻ con bắt cá thật sự không phải to tát gì.

Nhưng nếu anh Kỷ - trấn trưởng Kỷ đã nhắc, dĩ nhiên ông không thể vờ như không nghe thấy. Thế là Diệp Trường Vinh quay đầu nói với ba đứa sinh ba: “Hoan Hoan, Đông Đông, Nam Nam, các con nghe chú Kỷ nói rồi chứ, nghịch nước rất nguy hiểm, sau này đừng đi bắt cá nữa, lúc muốn đi cha dẫn các con đi.”

Diệp Nam quay đầu đáp: “Cha, vậy đợi cha nghỉ làm dẫn bọn con đi bắt cá, bắt cá lớn.”

“Được, bắt cá lớn, các con nghe lời sẽ dẫn các con bắt cá lớn.”

Đợi mấy đứa trẻ ăn cơm no, Diệp Nam ham chơi nói: “Cha không cho chúng ta đi bắt cá, chúng ta đi bắt ve đi, bắt cho mẹ chiên ăn.”

Kỷ Nguyên Sâm luôn im lặng hiếm khi nói: “Ve chiên có thể ăn được sao?”

Cậu ấm đáng thương ngay cả ve cũng chưa từng ăn.

Diệp Hoan không biết kiếp trước khi Kỷ Nguyên Sâm tới trấn sống có từng ăn chưa, bởi vì kiếp trước Kỷ Nguyên Sâm quá lạnh nhạt, Diệp Hoan không giao du nhiều với cậu ấy. Kiếp này bởi vì Diệp Hoan chủ động tạo quan hệ với nhà họ Kỷ, khác với chuyện xảy ra ở kiếp trước.

Diệp Hoan phổ cập cho Kỷ Nguyên Sâm và Kỷ Nguyên Trân: “Ve ướp rồi chiên mặn mặn, còn giòn giòn, càng nhai càng thơm, chị thích ăn đầu.”

Cô nói khiến Diệp Đông thèm: “Em cũng thích ăn.”

Tuổi thơ của ba đứa trẻ sinh ba được bán nuôi thả, Lý Vệ Hoa nghe thấy cuộc trò chuyện của các con, nói: “Muốn ăn thì tự đi bắt, gom nhiều rồi chiên cho các con ăn.”

Xong rồi tìm hai cái lọ rỗng đưa cho Đông Đông và Nam Nam, vẫy tay nói: “Ra ngoài chơi đi, không bắt được thì quay lại, đừng chạy xa.”

Diệp Đông và Diệp Nam vừa nghe mẹ nói xong, cầm lọ chạy ra ngoài.

Kỷ Chấn Hoa vốn muốn cho các con dung nhập hoàn cảnh nông thôn, trải nghiệm cuộc sống, lưu lại hồi ức thú vị, ông ấy nói với các con: “Nguyên Sâm, Trân Trân, các con theo Hoan Hoan mấy đứa đi chơi chút, nhớ về sớm.”

Có ba đứa sinh ba dẫn dắt, chỉ cần không phải là tới bên hồ, Kỷ Chấn Hoa khá yên tâm.

Kỷ Nguyên Sâm vốn do dự đi hay không đi nghe lời cha, dắt tay em gái nói: “Đi, chúng ta đi theo xem thử.”