Chu Mỹ Lệ không nghĩ tới đại đội trưởng cũng ủng hộ Hạ Thanh Thanh, chị ta không có đường lúc trước mắt mọi người chỉ có thể theo mọi người đến bên sông Thượng Pha.
Trời cũng giúp sức, cả ngày đều nắng nhẹ gió mát. Lúc này lại thổi lên cơn gió bắc lạnh lẽo.
Đứng bên sông Chu Mỹ Lệ run rẩy, lạnh thế này làm sao xuống được?
Đứng bên sông không nhúc nhích.
Nhị Lăng Tử chờ chán rồi, "Nhanh xuống đi, mọi người đều đợi kìa. Đừng lề mề nữa."
Trước kia anh ta thích Chu Mỹ Lệ, bị Chu Mỹ Lệ chửi tơi bời. Sau đó nói khắp thôn anh ta nhà nghèo, nói anh ta vô liêm sỉ con cóc muốn ăn thịt thiên nga.
Anh ta thành trò cười của thôn. Từ đó, anh ta ngoài biệt danh Nhị Lăng Tử ra còn có thêm cái tên con cóc. Đó là sỉ nhục Chu Mỹ Lệ cho anh ta.
Hôm nay có cơ hội này, anh ta phải trả thù.
"Phải rồi, đừng lãng phí thời gian của mọi người." Có người ủng hộ.
Chu Mỹ Lệ nhìn thấy bên bờ có nhiều người đợi xem chị ta xuống nước, muốn van xin thương tình có vẻ vô dụng. Chỉ có thể cúi đầu với Hạ Thanh Thanh, nước mắt chảy đầm đìa nhìn cô nói: "Có thể không xuống nước, đổi cách khác được không?"
"Có thể, chị có thể để Trương Văn Thanh qua đây thay chị xuống nước." Hạ Thanh Thanh cười nói.
Lại là gây ra một trận cười ha hả.
"Phải rồi, cái Trương Văn Thanh đi đâu rồi?" Nhị Lăng Tử giúp sức, anh ta trong đám người tìm hình bóng Trương Văn Thanh.
"Anh ta không tới, tôi thấy anh ta về rồi." Có người ủng hộ.
“Chậc chậc chậc, thật không phải là người đàn ông. Chu Mỹ Lệ mắt của cô không tốt lắm! Gặp chuyện thì đàn ông bỏ chạy, so với người đàn ông trong thôn mình không thể so sánh được." Nhị Lăng Tử chế nhạo nói.
Chu Mỹ Lệ mặt đỏ bừng, biết Nhị Lăng Tử trả thù mình. Tức giận nói: "Nhị Lăng Tử anh đừng nói linh tinh, anh đây là vu khống. Tôi không phải là không nhìn trúng anh sao? Bây giờ anh muốn trả thù tôi."
"Chị đừng nói nhảm nữa, mọi người đều đợi kìa." Lý Vệ Quốc nhìn thấy chị ta trước sau hai mặt khác nhau liền tức giận.
"Chu Mỹ Lệ, tự mình làm việc phải tự mình chịu. Sớm muộn gì cũng phải xuống. Cháu đừng lề mề nữa." Đại đội trưởng Lý Ngọc Điền nói.
Chu Mỹ Lệ nghĩ đến kết cục của La Quyên, biết là không thể có cơ hội nữa. Cởϊ áσ bông của mình rồi cắn răng xuống nước.
Nước lạnh như thể xuyên vào xương, lan ra khắp cơ thể.
Hàm răng chị ta run rẩy theo. Nước ngập qua bắp chân, chị ta đứng yên không chuyển, run lẩy bẩy dùng vẻ mặt uất ức nhìn mọi người.
"Cô đang làm gì vậy? Phải ngâm cả người vào nước." Hạ Thanh Thanh lạnh lùng nói.
"Phải rồi, cô đứng ở đây thì không tính." Nhị Lăng Tử hô to.
Chu Mỹ Lệ cắn răng rồi ngồi xuống. Lạnh đến nỗi chị ta lại đứng dậy. Gió thổi vào người càng lạnh, chị ta chỉ có thể lại ngồi xuống.
Khuôn mặt chị ta lập tức trắng bệch như giấy.
Trên người giống như có nhiều kim băng nhỏ đâm vào, chứ không phải nói ngâm năm phút, chỉ một phút thôi chị ta sẽ không chịu được.
Chị ta nhìn Hạ Thanh Thanh, chị ta thật sự không chịu được nữa, giọng run run nhìn cô xin tha: "Hạ… Thanh…Thanh..., tôi... tôi sai rồi. Không... không nên... nên đánh cược với cô. Tôi... sắp... sắp chết... chết vì rét, cô... cô hãy tha... tha cho tôi đi."
Hạ Thanh Thanh nhìn thấy bộ dáng của chị ta lúc này, trong lòng rất vui sướиɠ. So với kiếp trước họ làm những chuyện gì cho mình, chút trừng phạt này lại tính là gì? Đây chẳng qua là mới bắt đầu...