Chương 40: Chu Mỹ Lệ Không Biết Xấu Hổ

Khuôn mặt hai người khó coi, bọn họ đã không có lý do nào.

Đại đội trưởng Lý Ngọc Điền đứng ra, hôm nay ông đã được mở tầm mắt, giống như mơ một giấc kinh điển.

"Không cần hỏi họ, chúng ta đều thấy cháu thắng rồi."

"Vì tôi thắng rồi, hai cô có phải là phải thực hiện đánh cược không." Hạ Thanh Thanh cười như không cười nhìn hai người.

Hai người mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói gì.

"Đúng lúc mọi người đều ở đây, La Quyên cô bắt đầu đi."

La Quyên mặt khó xử, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, hy vọng có ai giúp cô nói câu gì.

Đợi một lúc cũng không ai mở miệng.

“Chị không phải nói có chơi có chịu sao? Đánh cược cũng là chị quyết. Nếu chị muốn chơi xấu, cả thôn chúng ta sẽ không đồng ý." Hồ Hiểu Mai nói.

La Quyên biết mình sai lầm, không phản bác lại.

"Không ăn đất cũng được, cứ dựa theo như Chu Mỹ Lệ nói, cũng do chị rất tán thành. Cởi hết quần áo chạy một vòng quanh thôn đi." Hạ Thanh Thanh chế nhạo nói.

La Quyên trừng mắt nhìn cô một cái, biết hôm nay mình trốn không thoát.

Từ trên đất nhặt một nắm đất cho vào miệng, sặc một cái rồi nhổ ra. Không nuốt được.



Ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh một cái, vẫn không ai nói giùm. Vương Hồng Mai thấy cô ta nhìn mình thì dời ánh nhìn sang chỗ khác.

"Nhanh ăn đi, nhìn cái gì?" Hồ Hiểu Mai nói.

Hạ Thanh Thanh không nói gì, La Quyên đành phải từ trên đất nhặt một nắm nữa, cho vào miệng nhưng vẫn không nuốt được lại nhổ ra.

Cô ta nước mặt chảy đầm đìa nhìn Hạ Thanh Thanh nói: "Tôi... tôi nuốt không được."

"Đồng chí nào có nước không, cho cô ấy mượn một ít." Hạ Thanh Thanh nói.

Thôn dân chưa bao giờ thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, đánh cược ăn đất họ thật sự là lần đầu tiên gặp.

Chuyện này do cô ta gây ra, bây giờ thua cũng là xứng đáng.

Đưa bình nước lên.

Khuôn mặt La Quyên đỏ như táo chín, cô ta không ngờ thôn dân lại không có lòng thương xót.

"Nhanh ăn đi, mọi người không có thời gian nhìn cô, Chu Mỹ Lệ còn đang chờ kìa." Hạ Thanh Thanh nói.

Cô ta chỉ có thể từ trên mặt đất nhặt lên một nắm, do dự cho vào miệng.

Trong đám người không biết ai nói một câu: "Đất này có bón phân, cái này không phải là ăn phân sao?"



Mọi người cười vang.

La Quyên đã nuốt đất với nước, nghe đến hai chữ phân bón, chán ghét quỳ xuống nôn mửa.

Chu Mỹ Lệ đứng sau cô ta nhìn thấy mà run sợ, lúc này chị ta mới hối hận mình sao lại chen vào đánh cược này, nhưng bây giờ hối hận đã muộn rồi.

Hạ Thanh Thanh lạnh lùng nhìn về phía Chu Mỹ Lệ: "Đến chị rồi."

Chu Mỹ Lệ nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn Trương Văn Thanh trong đám người.

Trương Văn Thanh giận dữ liếc chị ta một cái, quay lưng đi.

Khuôn mặt Chu Mỹ Lệ lập tức trắng bệch.

"Đi đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người, chúng ta bây giờ đi thôi." Hạ Thanh Thanh lạnh lùng nói.

Hôm qua cô đã nghe phát thanh nói dự báo thời tiết, hôm nay nhiệt độ là hai độ.

Cô rất mong chờ nhìn thấy cảnh chị ta vào nước tắm, thật là xả giận xả hận. Cái này hơn gϊếŧ chết chị ta vui hơn nhiều.

"Nhanh đi. Mọi người còn phải về ăn cơm nữa." Hồ Tiểu Mai thúc giục.

"Đây là đánh cược của các cháu, vì lúc nãy để chú làm chứng, bây giờ thanh niên trí thức Hạ thắng rồi, thì cháu phải thực hiện đánh cược của mình." Đại đội trưởng Lý Ngọc Điền cũng nói.

Nên để Chu Mỹ Lệ nếm mùi bài học, nếu không sau này còn không biết làm ra chuyện gì. Tuổi còn nhỏ đã lẫn lộn với thanh niên trí thức Trương, không biết xấu hổ còn truyền khắp thôn. Bây giờ còn có mặt đi kiếm chuyện.