Chương 42: Một Người Có Vấn Đề Về Tác Phong

Chu Mỹ Lệ thấy cô không nói gì, bên bờ cũng không ai nói giùm chị ta, van xin nói: "Tôi... sắp chết... chết vì rét, cô ... cô hãy tha... tha cho tôi đi."

Cô không muốn gây ra chuyện chết người. cho dù chị ta không xin tha cho mình, thì cô cũng không thật sự để chị ta ngâm năm phút.

Lúc này, đại đội trưởng Lý Ngọc Điền đến nói với cô: "Đã có hai phút rồi, chú thấy như vậy được rồi. Cho cô ấy nhận ra sai lầm là đạt được mục đích rồi."

Hạ Thanh Thanh gật đầu, nói với Chu Mỹ Lệ đang mong chờ: "Được rồi, đại đội trưởng đã nói giùm chị rồi, chị lên đi."

Chu Mỹ Lệ vội vàng từ trong nước bò lên, run rẩy lấy cầm áo bông trên đất mặc vào người.

"Nhanh về đi. Nhớ sau này làm việc gì phải suy nghĩ kỹ hậu quả." Lý Ngọc Điền nói.

Chu Mỹ Lệ bây giờ cũng không quan tâm người ta nhìn mình thế nào chỉ muốn về nhà, thay quần áo ướt trên người rồi trèo vào chăn ấm áp. Chị ta thật sự quá lạnh.

Chu Mỹ Lệ khóc suốt đường chạy về nhà, trong thôn không biết chuyện gì xảy ra, người già trẻ em đều rất tò mò?

Có vài đứa trẻ tinh nghịch theo sau chị ta, đứng ở cổng nhà chị ta nhìn vào.

Ông bà ngoại nhìn thấy Chu Mỹ Lệ ướt sũng, lên tiếng quan tâm hỏi chị ta có chuyện gì?

Chu Mỹ Lệ trực tiếp vào phòng đóng cửa lại, cởϊ qυầи áo rồi trèo vào chăn. Nghĩ đến nhục nhã hôm nay, còn có ánh mắt lạnh lùng của Trương Văn Thanh khi rời đi, lòng chị ta cực kỳ khó chịu.

Chị ta làm tất cả những việc này chỉ vì Trương Văn Thanh, mà anh ta khi chị ta cần nhất lại bỏ chạy.

...

Trương Văn Thanh về đến căn tin trong thôn ăn cơm.

Sau đó về đến điểm thanh niên trí thức nằm trên giường. Chuyện hôm nay xoay chuyển quá kỳ lạ, anh ta dù suy nghĩ thế nào cũng không hiểu được chỗ nào có vấn đề?



Người bình thường làm không được như Hạ Thanh Thanh. Cây khoai lang nghìn cân, một mình cô lại rất dễ dàng kéo ra đầu ruộng. Nếu không nhìn thấy bằng mắt, anh ta chắc chắn sẽ cho là người khác nói xạo.

Anh ta không tin ma quỷ. Hành động của Hạ Thanh Thanh hôm nay khiến anh ta lại nghi ngờ niềm tin của mình.

Lúc này, anh ta nghe tiếng nói ríu rít bên ngoài. Biết là thanh niên trí thức đều về rồi.

Lý Tiểu Hổ và Lưu Hải Dương vào sân, về đến phòng.

Nhìn thấy Trương Văn Thanh nằm trên giường, bọn họ đều nghe nói về mối quan hệ thật sự của anh ta và Chu Mỹ Lệ.

Bọn họ luôn cho rằng Trương Văn Thanh đang theo đuổi Hạ Thanh Thanh, không ngờ anh ta lại âm thầm qua sông. Làm chuyện với Chu Mỹ Lệ.

Trương Văn Thanh bình thường nhìn có vẻ lịch sự, không ngờ lại là một người có vấn đề về tác phong.

Bọn họ khinh thường loại người như thế, nhìn thấy anh ta chỉ cười không nói chuyện với anh ta.

Ba người họ quan hệ khá tốt, bình thường gặp mặt đều chào hỏi. Đặc biệt là Lý Tiểu Hổ là một kẻ nói nhiều, tính cách rất hoạt bát của người trẻ tuổi.

Trương Văn Thanh là một người nhạy cảm, ngay lập tức cảm nhận được sự lạnh lùng của bọn họ đối với mình.

"Hai người hôm nay làm sao thế? Sao trông có vẻ không ổn?" Trương Văn Thanh nghi ngờ hỏi.

Lý Tiểu Hổ là một người không giữ được bí mật, có chuyện nào trong lòng cũng phải nói ra mới thấy thoải mái: "Vừa rồi cả thôn đều đi xem Chu Mỹ Lệ xuống sông, sao anh lại về rồi?"

Trương Văn Thanh bị hỏi một cách khó hiểu: "Điều này có liên quan gì đến hai người không vui không?"

"Có một chút. Thấy chị ta khá đáng thương."