Chương 6.1: Chuyển Đến Nhà Mới

Phó Thanh Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là đi hỏi những người dân làng gần đó xem ai có phòng trống không? Chúng ta sẽ trả tiền thuê nhà rồi ở đó một thời gian."

Nguyệt Dao không quen sống chung với người lạ. Nhưng bây giờ, không còn cách nào khác ngoài miễn cưỡng đồng ý.

Cuối cùng Phó Thanh Vân đến gặp mẫu thân để tỉm hiểu xem gia đình nào phù hợp nhất.

Phó mẫu xót tiền, nghe chuyện hắn muốn trả tiền thuê nhà cho người khác, bà tỏ ra không đồng tình.

"Tại sao con lại muốn sống ở nhà người khác? Không phải là con không thể sống ở nơi đông người.” Phó mẫu nói.

Phó Thanh Vân khéo léo khuyên nhủ: “Mẫu thân, nhà chúng ta thật sự có quá nhiều người! Không tiện.”

Phó mẫu nghĩ nghĩ, tổng cộng chỉ có bốn phòng, tổng cộng năm người lớn và năm đứa trẻ. Cách đây vài năm, phụ mẫu của con dâu lớn lần lượt qua đời, để lại muội muội nàng bơ vơ.

Con dâu lớn lo lắng cho muội muội nên đã cầu xin và nhận nàng về. Bây giờ có thêm Nguyệt Dao và Phó Thanh Vân, quả thực đã quá đông đúc.

Phó mẫu không khỏi cảm thấy lo lắng nói: "Trong nhà quả thực có quá ít phòng, sau này con kết hôn thì phải làm sao?"

Phó Thanh Vân sửng sốt, nhưng hắn không ngờ rằng mẫu thân đã tính đến chuyện kết hôn của hắn.

"Mẫu thân, chuyện này không gấp." Phó Thanh Vân nói.

Phó mẫu trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Đã 24 tuổi rồi, sao con không vội cho được? Con của đại ca và nhị ca con của con đều xấp xỉ con đó, nhìn xem chúng đều có hai ba đứa trẻ rồi."

Phó Thanh Vân không có lựa chọn nào khác bèn đổi chủ đề, "Mẫu thân, chúng ta trước nói chuyện thuê nhà đi!"

Phó mẫu xót tiền thuê nhà, sau khi suy nghĩ, bà đề nghị: "Tốt hơn là nên đến nhà nhị thúc của con để ở. Họ không cần người thân ở nhà đưa tiền, bình thường ta sẽ gửi một ít cơm và mì đến cho con, không sao đâu."

Phó Thanh Vân lắc đầu "Nhà nhị thúc cũng có rất nhiều người, lại có mấy biểu ca biểu đệ.

Ở đó càng bất tiện hơn."

Phó mẫu nói, "Ý mẹ là để con qua đó chen chúc với đám Cẩu Tử, còn Tiểu Nguyệt sẽ ở cùng với Tú Nhi." Nghe bà nói như vậy hắn càng lo lắng: "Nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài, con không thể sống mãi trong nhà người khác được."

Phó Thanh Vân nói: "Mẫu thân yên tâm! Lúc giải ngũ con đã nhận được quân lương. Con sẽ dùng nó để xây nhà. Sau này có nhà, con sẽ có nơi ở. Tuy nhiên, nhà của chú hai vẫn không thích hợp, con muốn tìm một gia đình đơn giản, không có đàn ông trong nhà."

Phó mẫu có thể nghe được ý trong lời của Phó Thanh Vân.

Ngôi nhà này được dành cho Nguyệt Dao.

Phó mẫu thầm nghĩ rằng con trai bà rất yêu quý cô nương này. Nếu như sống ở nhà chượng phu trước khi thành hôn có vẻ không hay lắm.Vì vậy bà thấy chỗ của Phùng quả phụ ở cuối thôn đông khá phù hợp.

Phùng quả phụ mất chồng mấy năm trước, công công đã mất được mấy năm rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi nàng và con gái nương tựa lẫn nhau.

Phó mẫu nói qua với Phó Thanh Vân về hoàn cảnh gia đình nàng, Phó Thanh Vân nói: "Được." Sau đó, Phó mẫu và Phó Thanh Vân đến nhà Phùng quả phụ để bàn việc thuê nhà.

Kể từ khi chượng phu qua đời, cuộc sống của Phùng quả phụ rất khó khăn. Vừa nghe tin Phó Thanh Vân tới thuê nhà, bà đương nhiên đồng ý.

Phó Thanh Vân nhìn căn phòng, cảm thấy khá hài lòng nên đã trả một tháng tiền thuê nhà. Ăn tối xong, hắn lấy hành lý đưa Nguyệt Dao đi.

Lúc này trời đã tối, Phó Thanh Vân thắp đèn, giúp nàng thay đệm trải giường, mang nước nóng đến, dặn dò vài câu trước khi rời đi.

Phùng góa phụ đang giúp Nguyệt Dao dọn dẹp phòng, khi Phó Thanh Vân rời đi, bà không thể nhịn được trêu chọc Nguyệt Dao : "Phó tam gia có vẻ rất ân cần với cô. Không có nam nhân sẵn sàng làm những việc như dọn giường và gấp chăn như vậy đâu."

Nguyệt Dao không khỏi cau mày.

Nàng không để ý đến lời nói của Phùng quả phụ, bình tĩnh nói: "Thẩm vẫn còn chuyện gì sao? Ta đi tắm rửa nghỉ ngơi."

Phùng quả phụ không nghĩ gì cả, chỉ nghĩ rằng nàng da mặt mỏng cho nên mới xấu hổ thôi.

Nàng mỉm cười nói: "Vậy thì ta không làm phiền cô nương nữa, có chuyện gì thì cứ nói với tôi."

Nguyệt Dao cảm ơn bà, sau khi Phùng quả phụ đi nàng khóa cửa lại rồi bắt đầu tắm rửa.

Sáng hôm sau, Phó Thanh Vân mang bữa sáng đến cho nàng.

Ở quê không có gì ngon, đơn thuần là mấy quả trứng mà chỉ có nam nhân mới được ăn.

Phó Thanh Vân giữ lại phần của mình, gói vào hộp thức ăn và mang đến cho Nguyệt Dao. Kết quả khi họ tới nhà Phùng quả phụ, Nguyệt Dao vẫn chưa dậy.

Hắn ta luộc trứng trong nồi của Phùng quả phụ, bảo Phùng quả phụ sau khi Nguyệt Dao tỉnh dậy thì ăn.

Vừa định rời đi, hắn nghe thấy Nguyệt Dao gọi: "Phó A Tam, có phải ngươi không?"

Phó Thanh Vân vội vàng đáp lại và nói: "Đúng vậy."

Nguyệt Dao lại nói: "Chuẩn bị nước nóng giúp ta đi. "

Phó Thanh Vân nhớ ra rằng Nguyệt Dao phải bôi thuốc lên mặt nàng mỗi sáng trước khi gặp ai. Trước kia lúc ở khách trọ, người phục vụ sẽ đưa nước nóng vào phòng cho khách, hiện tại sống ở nhà Phùng quả phụ đã gây ra rất nhiều bất tiện.

Hắn đáp lại rồi đi vào bếp lấy nước, đưa đến cửa phòng Nguyệt Dao. Nhưng trong lòng lại nghĩ rằng mình phải nhanh chóng dựng một ngôi nhà.