Chương 6.2: Chuyển đến nhà mới

Vì vậy, sau khi trở về, Phó Thanh Vân dắt một con gà trống đến nhà Lý chính để bàn việc cấp đất.

Xét thấy căn nhà của gia đình Phó Thanh Vân quả thực không đủ chỗ ở nên chuyện này không có gì rắc rối, sau khi đóng phí sử dụng đất, Phó Thanh Vân đã mua được một miếng đất. Chỉ là vị trí cách nơi ở cũ của nhà họ Phó hơi xa một chút.

Nhưng cũng không thể làm gì được, khoảng đất trống phía trước và phía sau nhà họ Phó trồng rau nên khó sử dụng. Bên trái và bên phải đều là làng xóm nên việc xây nhà thực sự rất khó khăn.

Nền mới nằm ở phía tây của thôn, tuy vị trí hơi xa nhưng cũng may là địa hình rất rộng. Phó Thanh Vân đã đưa thêm cho lí chính hai mươi đồng, lí chí h lập tức cho hắn một mảnh đất rộng hơn.

Sau khi đo đạc diện tích nền móng và ký thư sử dụng đất, ngày hôm sau Phó Thanh Vân bắt đầu thuê nhân công.

Trước khi xây nhà thì phải đào móng trước, việc đào móng như thế nào sẽ quyết định đến bố cục của ngôi nhà.

Phó Thanh Vân nghĩ đến việc xây một ngôi nhà ở giữa mảnh đất, chừa lại hai khoảng trống nhỏ phía trước và phía sau để làm sân. Sân trước đầy nắng, thích hợp phơi đồ. Xây dựng một dãy chuồng lợn, chuồng gà ở sân sau, nuôi một số gia súc, gia cầm để bổ sung thu nhập cho gia đình.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, các nhân công bắt đầu đào. Hai huynh đệ nhà họ Phó và một số họ hàng trong gia tộc cũng đến giúp đỡ, chỉ trong vòng bốn năm ngày, nền móng đã được đào xong.

Sau đó là việc xây dựng một ngôi nhà.

Người nghèo khi xây nhà họ dùng tường đất và mái tranh. Đất chắc chắn và ấm áp, nhưng ánh sáng lại kém. Mái trang dễ bị dột và cứ vài năm lại cần sửa chữa một lần.

Phó Thanh Vân suy nghĩ một lúc và thay đổi vật liệu thành gạch ngói màu xanh lá cây. Kết quả là chi phí đột ngột tăng gấp ba lần.

Lúc đầu Phó Thanh Vân muốn xây nhà, nhưng dân làng không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao nhà bọn họ cũng không đủ để ở.

Sau này, khi thấy mảnh đất được giao cho gia đình hắn lớn như vậy cũng không nghĩ nhiều nữa. Bởi vì đầu phía tây của thôn khá vắng vẻ nên lí chính cũng chẳng tính toán nhiều.

Nhưng bây giờ, Phó Thanh Vân thực sự muốn dùng gạch ngói để dựng nhà. Đó là thứ vật chất mà chỉ những người giàu có ở kinh thành mới có thể mua được!

Vì thế thôn dân không khỏi thắc mắc, nói rằng Phó Thanh Vân mới nhập ngũ có mấy năm, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Với một mảnh đất lớn như vậy, xây một căn nhà cũng tốn mất ba mươi lượng bạc. Những nhà khá giả bình thường có lẽ phải nhịn ăn nhịn uống tròng vòng mười năm mới có thể tiết kiệm được chứ đừng nói đến việc nhập ngũ mấy năm.

Tục ngữ có câu: “Nam nhân tốt không nên làm lính”.

Nhiều khi thù lao của binh sĩ còn không bằng dân thường. Hơn nữa, làm lính rất khó khăn và nguy hiểm, những người có thể lực kém còn có thể chết vì bệnh tật trước cả khi ra chiến trường. Thực sự có rất ít người có thể sống sót đến cuối cùng như Phó Thanh Vân.

Không chỉ dân làng nghi ngờ, ngay cả huynh trưởng và Phó mẫu cũng không khỏi nghi ngờ.

Phải biết rằng đến cả nhà Ly chính cũng vẫn sống trong ngôi nhà làm bằng đất mà thôi.

Phó Thanh Vân cũng biết mình có chút hơi nổi bật, nhưng hắn ở trong cung mấy năm, nhìn thấy những nơi kỳ xa hoa, cho nên mấy căn nhà ngói đơn sơ căn bản không để vào mắt.

Chỉ là dân làng kiến

thức quá ít, nhiều người cả đời thậm chí chưa từng đến kinh thành. Một vài ngôi nhà lợp ngói đã khiến họ cảm thấy nhà đó giàu có biết nhường nào.

Để tránh dị nghị, Phó Thanh Vân chỉ đơn giản trả lời rằng Nguyệt Dao đã đưa cho hắn tiền xây nhà bằng cách bán đồ trang sức của mình.

Cũng giống như chiếc xe ngựa trước đó, người ta cũng suy đoán rằng nó thuộc về gia đình Nguyệt Dao.

Hắn ta bịa ra câu chuyện rằng Nguyệt Dao là tiểu thư duy nhất trong một gia đìng giàu có. Kết quả là mẫu thân nàng qua đời khi còn trẻ, thúc thúc bá bá lại muốn chiếm tài sản của nàng nên bán Nguyệt Dao cho một ác bá. Sau đó để bọn hành hạ nàng đến chết, để tất cả tiền bạc trong gia đình đều thuộc về chúng.

Sau đó, một nha hoàn tình cờ nghe được cuộc trò chuyện và kể lại cho Nguyệt Dao.

Nguyệt Dao sợ bị ép gả, càng sợ bị chúng bắt nạt đến chết nên ôm tiền bỏ trốn. Không ngờ bị thúc thúc phát hiện ra rồi đuổi theo tôi. May mắn thay, nàng đã gặp Phó Thanh Vân nên mới không bị bắt lại.

Chuyện này là do Phó Thanh Vân nghe được ở trong một khách trọ nhỏ sau đó tự biên tự diễn thành chuyện của Nguyệt Dao nhằm lừa gặt chúng nhân.

Thôn dân thường khá đơn thuần cho nên nghe xong câu chuyện cũng khống suy nghĩ quá nhiều. Sau khi nghe Phó Thanh Vân nói cũng không còn nghi ngờ gì nữa mà chỉ cảm thấy Nguyệt Dao thật đáng thương. Đồng thời, họ cũng rất tò mò không biết một cô nương trẻ xuất thân từ một gia đình giàu có sẽ như thế nào.

Vì thế dù có chuyện gì xảy ra thì ngày càng có nhiều người đến thăm nhà Phùng quả phụ.

Đáng tiếc Nguyệt Dao cùng những thôn nữ này thật sự không hợp nhau. Những người nữ nhân này chủ yếu nói về chuyện hoa màu, rau củ hoặc nói về đàn ông và trẻ con trong thôn. Có lúc là câu chuyện mẹ chồng nàng dâu. Nàng đã nghe điều đó nhiều lần, nhưng mỗi lần nàng đều không biết phải nói gì cho nên thường hay trốn trong nhà may y phục cho mùa đông.

Bây giờ không có thượng y cục, không có cung nhân nào may quần áo cho nàng. Tương lai, có lẽ Nguyệt Dao phải dựa vào chính mình thôi.

Sau khi những thôn nữ này tiếp xúc với Nguyệt Dao được một thời gian, họ nhận thấy nàng là người tính tình lạnh lùng và khó gần, dần dần không còn gây rắc rối nữa. Nguyệt Dao càng được im lặng.

Không chỉ những thôn nữ mà cả Phó mẫu cũng cảm thấy Nguyệt Dao có hơi lạnh lùng.

Bởi vì Nguyệt Dao trở về với Phó Thanh Vân hơn nữa nàng còn góp tiền xây nhà nên bà đã coi nàng như con dâu và rất yêu thương nàng. Ở nhà có món gì ngon cũng sẽ sai cháu gái mời sang ăn cùng.

Kết quả là Nguyệt Dao không coi họ như một gia đình, cũng không quen ăn uống cùng nhiều người xa lạ nên từ chối.

Lần nào nàng cũng từ chối, điều này khiến Phó mẫu rất chán nản.

Điều khiến bà càng chán nản hơn là việc hài tử của mình lại quá coi trọng nàng. Mỗi lần có món gì ngon, đều đưa hết cho Nguyệt Dao. Người đàn ông cao hơn bảy thước thậm chí còn bưng hộp thức ăn đến cho nàng.

Nhưng Phó mẫu cũng không thể nói được gì.

Cô nương này không đòi hỏi lễ vật gì hơn nữa lại còn dùng tiền xây một căn nhà đẹp như vậy cho nhà chồng, việc đối xử tốt với nàng ấy là đúng.

Nhưng Tiểu Nguyệt đáng thương này. Không có phụ mẫu, có nhà mà chẳng thể về, người duy nhất nàng có thể dựa vào chính là trượng phu tương lai.

Phó mẫu hiểu được sự thật này nhưng vẫn cảm thấy thương hài tử của mình.

Có phụ mẫu nào lại không muốn con dâu dịu dàng, ân cần với con trai mình cơ chứ?

Nhưng Tiểu Nguyệt này thoạt nhìn đã biết là được chiều đến mức hư người rồi, nhưng nàng lại chẳng có chút ý thức nào về việc này cả.

Phó mẫu chỉ có thể tự an ủi mình rằng không ai sinh ra là đã hoàn hảo cả. Dù sao tấm lòng của Tiểu Nguyệt vẫn hướng về con trai mình, nếu không nàng sẽ không dùng tiền của mình xây nhà.

Còn những mặt khác, sau khi thành thân thì từ từ dạy dỗ nàng cũng không muộn.

Khi đã hiểu ra, Phó mẫu quay mặt bỏ đi. Có nhiều việc chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, đợi xây xong nhà, hai người sẽ kết hôn rồi tính sau.

Thời gian hơn hai tháng trôi qua thật nhanh.

Bởi vì Phó Thanh Vân mời nhiều người nên nhà đã nhanh chóng xây xong, ngoại trừ đồ đạc và cửa là vẫn chưa hoàn thiện mà thôi.

Phó Thanh Vân thuê thêm ba thợ mộc nữa để có thể hoàng thành mọi việc trong năm.

Sau khi xây xong hắn làm một bữa tiệc nhở để chiêu đãi những người trong họ hàng và những nhân công đã giúp mình dựng nhà.

Ở quê người ta gọi đây là “tiệc tân gia”.

Trước bữa tiệc nên mời các vị thần trong gia đình, thắp hương, đốt pháo để tránh ma quỷ lang thang ảnh hưởng đến vận may của gia đình.

Sau bữa tiệc mới có thể chính thức dọn vào ngôi nhà mới của mình.