Chương 5.2: Đến nhà rồi

Một bàn tay ngọc ngà trắng nõn và thanh tú, dáng người mảnh khảnh khiến mọi người càng tò mò về ngoại hình của nàng.

Phó mẫu quay sang con trai và hỏi: "Cô nương này là ai?"

Phó Thanh Vân sớm đã xuy nghĩ: "Tên nàng ấy là Tiểu Nguyệt con gặp nàng ấy trên đường. Cha mẹ của Tiểu Nguyệt đã không còn nữa, cũng không còn nhà để về, con thấy nàng ấy thật đáng thương nên đã đưa về.

Những lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhất thời có hơi khó nói.

Chuyện gì sẽ xảy ra khi một cô nương theo một người đàn ông về nhà?

Phó mẫu đến gần và nhỏ giọng hỏi Phó Thanh Vân: "Tam Nhi! Hãy nói thật cho ta biết, con có yêu cô nương này không?"

Mặc dù hắn đã đoán được rằng mọi người sẽ bàn ra tán vào. Nhưng khi mẫu thân trực tiếp hỏi, Phó Thanh Vân không khỏi có chút xấu hổ, trong đầu không khỏi lại nhớ tới cảnh tượng ở miếu thổ địa hôm đó.

Thấy biểu cảm của con trai mình trong lòng Phó mẫu vốn đã có dự tính.

Không ngờ, con trai bà không chịu thừa nhận, cãi lại: “Mẫu thân, người nghĩ quá rồi. Con coi Tiểu Nguyệt như muội muội thôi, không có ý gì khác.”

Phó mẫu chỉ nghĩ là con xấu hổ, cười không rõ nói: “ Đừng lo lắng, ta biết.”

nói xong bà vỗ nhẹ vào cánh tay hắn an ủi.

Nhìn nụ cười kỳ quái của mẹ, Phó Thanh Vân luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Hắn đến gần xe ngựa, hơi có lỗi nói với Nguyệt Dao: “Xin lỗi, gặp lại gia đình mình do quá vui mừng nên quên mất người.” Sau đó, hắn nói thêm: “Chúng ta đã về nhà rồi, xuống xe đi!”

Nguyệt Dao không trách hắn sơ suất, nhưng nhìn thấy hắn ấy đoàn tụ với gia đình nàng đã cảm động, nghĩ đến phụ hoàng, mẫu phi cùng dàn phi tần của người nàng vừa ghen tị vừa buồn bã.

Sau khi xuống xe, Nguyệt Dao đi về phía Phó mẫu, cởi mũ trùm đầu ra chào: “Bá mẫu, Tiểu Nguyệt xin lỗi vì đã làm phiền người.”

Phó mẫu lén nhìn bộ dạng của Nguyệt Dao, nàng có đường nét khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đẹp, thông minh, nhưng màu da hơi vàng sậm, nhìn có vẻ hơi ốm yếu và già nua.

Nhưng dù vậy, nàng trông vẫn rất ổn, đặc biệt là khí chất xung quanh, thoạt nhìn không giống một cô nương bình thường.

Phó mẫu hài lòng và cảm thấy nàng rất mình xứng đáng với con trai mình. Nàng cười nói: “Dù sao thì từ nay đây sẽ là nhà của con, đừng khách sáo!”

Nguyệt Dao không ngờ Phó mẫu lại nhiệt tình như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc. Bà quay lại gọi Phó Thanh Vân: “Lấy lễ vật chúng ta mua trên đường cho mọi người đi.”

Phó Thanh Vân sau đó nhớ ra trong xe có quà nên vội vàng đáp lại, sau đó lấy từng thứ một ra.

Hắn mua sáu tấm vải cho phụ mẫu, ca ca, tẩu tẩu. Nhưng bây giờ mẫu thân đã mất, trong nhà lại có thêm một con ngựa. Phó Thanh Vân cũng mua một ít bánh ngọt và kẹo để chia cho các cháu trai và cháu gái của mình. Cũng may hắn mua rất nhiều, nếu không cả nhà bốn đứa e rằng sẽ không đủ.

Mọi người đều rất vui vẻ sau khi nhận được món quà.

Cả nhà quây quần ôn lại chuyện xưa, thấy sắc trời đã muộn cho nên bắt tay vào nấu nướng.

Nguyệt Dao không có việc gì làm, liền hỏi Phó Thanh Vân: "Buổi tối nên ở đâu? Ta muốn về phòng nghỉ ngơi."

Câu hỏi này nhắc nhở Phó Thanh Vân.

Phó tuy nghèo nhưng quân số đông, căn nhà đơn giản là không đủ để ở. Căn phòng trước đây của Phó Thanh Vân đã để cho cháu gái ở. Bây giờ ngay cả bản thân hắn cũng không có nơi ở chứ đừng nói đến Nguyệt Dao.

Phó Thanh Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trong khoảng thời gian này, người có thể ngủ tạm với mẫu thân của ta. Hai ngày nữa, ta sẽ dựng một chiếc lều riêng cho người ở đó.

Nguyệt Dao lập tức từ chối: "Ngươi quên lớp hóa trang trên mặt của ta rồi hay sao? Làm sao để giải thích với bà đây." Hơn nữa, nàng không quen ngủ với người lạ.

Phó Thanh Vân nhất thời quên chuyện này, không khỏi cau mày.

Đây quả thực là một vấn đề, nhưng trong nhà thật sự không còn dư chỗ trống, chúng ta phải làm sao?