Chương 12.1: Lùi lại một bước

Tân hoàng Huyên Uy đế, là huynh đệ của tiên đế.

Mẹ ruột của ông là con gái của một vị quan ngũ phẩm, bà qua đời vì bệnh không lâu sau khi sinh ra ông. Sau đó, Huyên Uy đế được Tĩnh phi nuôi dưỡng.

Tĩnh phi lúc đầu rất yêu quý Huyên Uy Đế, nhưng trong vòng hai năm, bà đã có con trai riêng, bà không còn quan tâm đến Huyên Uy đế nữa.

Tĩnh phi rất mưu mô, khi ở trước mặt người khác sẽ nồng nhiệt chào đón Huyên Uy đế. Nhưng sau lưng la mắng, đánh đập và mắng mỏ.

Khi Huyên Uy đế lên 12 tuổi, hắn ngày càng oán hận Tĩnh phi nên đã đến gặp hoàng hậu để tố cáo Tĩnh phi đã ngược đãi hoàng tử.

Hoàng hậu vẫn luôn đề phòng Tĩnh phi, sau khi nắm được chuôi dao này liền làm ầm ĩ rồi giáng chức nàng ta. Sau này, để tỏ lòng nhân hậu bà đã đưa Huyên Uy đế về bên mình và đích thân nuôi dạy.

Hoàng hậu còn có một người con trai lớn hơn Huyên Uy đế hai tuổi, đó là tiên hoàng Hiếu Huệ đế

Hoàng hậu đặt nhiều hy vọng vào Hiếu Huệ đế và đã nghiêm khắc với hắn từ khi còn nhỏ. Huyên Uy đế rất tinh ý và không bao giờ dám thể hiện mình tốt hơn Hiếu Huệ đế.

Hoàng hậu rất hài lòng với điều này.

Sau này, khi Huyên Uy đế đến tuổi trưởng thành, như thường lệ các vương tử đều phải rời khỏi cung điện và sống ở thái ấp.

Vì là hoàng tử được hoàng hậu nuôi dưỡng nên Huyên Uy đế có được ban cho một thái ấp giàu có và được phong là Nhữ Nam vương.

Sau khi rời cung, Huyên Uy đế vẫn cố giữ vẻ cung kính như trước, hàng năm đều chuẩn bị lễ vật cho Hòang hậu và Hiếu Huệ đế. Vì vậy, Hiếu Huệ đế rất tin tưởng hắn, khi lên ngôi hắn đã xử mấy hoàng tử đang để mắt đến ngai vàng, nhưng Huyên Uy là người duy nhất hắn không đυ.ng đến.

Sau đó, nước Hạ cử sứ giả đến thăm, hy vọng được liên hôn với nước Ngụy nhằm thúc đẩy quan hệ hai nước.

Nước Hạ là một nước nhỏ, lục công chúa hòa thân chỉ là thứ xuất. Hiếu Huy đế luôn coi thường nàng, cũng không định nể mặt sứ thần mà gả Lục công chúa cho Huyên Uy đế.

Nói ra thì có lẽ đó chính là định mệnh.

Chưa đầy nửa năm sau khi lục công chúa của Hạ quốc kết hôn với Huyên Uy đế, hoàng cung nước Hạ đã xảy ra cung biến. Ca ca của Lục công chúa trở thành vua nước Hạ. Từ đó địa vị của nàng trở nên cao quý.

Những năm gần đây, Huyên Uy nuôi binh mã, gϊếŧ huynh đoạt vị cho nên không có sự ủng hộ của dân chúng, nhưng sau lưng có nước Hạ chống lưng.

Tuy nhiên, có tin đồn rằng lục công chúa rất hay ghen. Sau khi thành hôn, Huyên Uy đế không được phép có thê thϊếp. Vì vậy đến bây giờ Huyên Uy Đế thậm chí còn không có một người thϊếp bên cạnh. Về phần các thông phòng những năm đầu đều chết hoặc bị bán đi, không còn một ai.

Vì thế bây giờ đột nhiên truyền ra tin tức tân hoàng đế sắp tuyển tú, mọi người không khỏi bàn tán xôn xao. Họ đều nói rằng dù thế nào đi nữa cũng không thể đưa con gái mình vào cung, nếu không chắc chắn sẽ chết.

Phó Thanh Vân có hơi bối rối, hắn không hiểu những tin đồn này lan truyền như thế nào.

Không phải ai cũng dám bàn tán chuyện cung đình.

Sau khi trở về nhà, Phó Thanh Vân sợ Nguyệt Dao nghĩ đến cái chết của phụ mẫu thì lại cảm thấy đau buồn cho nên hắn không đề cập đến những tin đồn mà mình nghe được trên đường, hắn chỉ nói rằng chuyện bên đó đòi lợi nhuận quá cao và không hiệu quả về mặt chi phí nên hắn phải tìm cách khác.

Nguyệt Dao nghe xong, trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nói: "Vậy để Phùng quả phụ bán nó đi! Hôm nay thẩm ấy đến chỗ ta để học nghề thêu, nhưng cái này làm sao có thể học được trong một sớm một chiều? Ta nhớ thẩm ấy bán đồ rất giỏi, vậy sao chúng ta không phân công hợp tác. Thẩm ấy phụ trách bán hàng, ta phụ trách thêu thùa, để mọi người có thể kiếm tiền mà không tốn công sức."

Phó Thanh Vân nghĩ ý tưởng này rất hay, nên hắn lập tức nới với bà về việc đó.

Phùng quả phụ đến kiếm tiền, thì liền lập tức đồng ý.

Để cảm ơn Nguyệt Dao, bà đã gϊếŧ một trong ba con gà mái già duy nhất trong nhà. Sau đó, họ đun nồi canh gừng và táo đỏ do Phó Thanh Vân mang đến, ba người phụ nữ trong phòng đều ấm áp và hài lòng.

Ngày hôm sau thời tiết có chút âm u, Phùng quả phụ vốn định bán khăn tay nhưng lại không vào thành vì sợ mưa. Nép mình trong phòng Nguyệt Dao cùng con gái, nhìn nàng vẽ mẫu khăn tay.

Nguyệt Dao vẽ tốt, những hoa văn nàng miêu tả sống động như thật, đồ vật sau khi thêu cũng sống động như thật, rất khác với những thứ của người khác.

Sau khi quan sát một lúc, trên tấm vải xuất hiện hình một con mèo màu cam đang vờn bướn, Phùng quả phụ liên tục khen ngợi.

"Quả nhiên là tiểu thư nhà giàu, bức thêu nhìn sống động như thật."

Phùng Hỷ Muội ở một bên cũng nói: "Tiểu Nguyệt tỷ tỷ thật giỏi!"