Chương 12.2: Lùi Một Bước

Đang nói, bên ngoài có tiếng gõ cửa .

Phùng quả phụ tưởng là hàng xóm nên vội vàng ra mở cửa, nhưng sau đó phát hiện ra người đến lại là Lý Chính.

Bà kỳ quái hỏi: "Người... có chuyện gì vậy?"

Lý chính liếc nhìn vào phòng, hỏi: "Đỗ tiểu thư có ở đây không?"

Phùng quả phụ lại sửng sốt nói: "Có, nhưng người tìm cô nương làm gì?”

Lý chính đầu và nói: "Gọi nàng ta ra ngoài, ta có chuyện quan trọng muốn nói."

Phùng quả phụ trả lời rồi đi vào phòng gọi Nguyệt Dao.

Nguyệt Dao cũng vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của họ cho nên nhanh chóng mở cửa và bước ra ngoài. "Người tìm ta có chuyện gì?" Nguyệt Dao kỳ quái hỏi.

Lý Chính không có lập tức trả lời, mà là từ đánh giá Nguyệt Dao một lượt từ trên xuống.

Khuôn mặt của cô bé có chút tái nhợt, tuy có hơi yếu ớt nhưng đường nét khuôn mặt cực kỳ thanh tú, lông mày lá liễu, miệng anh đào, mũi nhỏ, đôi mắt trong như nước mùa thu, trông có vẻ rất đáng mong đợi.

Không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà dáng người cũng rất duyên dáng, chỗ nào cần có thịt thì có thịt, chỗ nào cần gầy thì gầy. Không giống như một số cô nương nhà nghèo gầy như cọc tre.

Hôm nay Lý chính nhìn tất cả các cô gái trong làng, phát hiện không ai trong số họ có thể so sánh được với Đỗ Tiểu Nguyệt trước mặt mình.

Nguyệt Dao cau mày chán ghét nhìn hắn.

"Lý chính!" Nàng không vui lại hỏi: "Ngươi muốn cái gì ở ta?"

Lý chính tỉnh táo lại sau đó bắt tay vào việc.

“Không biết cô nương có nghe nói tân hoàng muốn tuyển tú? Có lệnh từ trên truyền xuống, mỗi làng phải chọn một cô gái chưa chồng có dung mạo cùng đức hạnh nổi bật. Ta nhìn quanh làng cũng chỉ có mỗi cô nương là thích hợp."

Nghe vậy, Nguyệt Dao mở to mắt.

Chuyện này thật vớ vẩn!

Ngụy Văn Thái (tên của Huyên Uy đế) là thúc thúc của nàng. Chẳng nhẽ hắn lại chọn cháu gái của mình.

Lý chính còn đang nói: “Có thể vào cung là vinh dự, Đỗ tiểu thư nhất định phải tận dụng…”

Nguyệt Dao trực tiếp ngắt lời: “Lý chính, Tiểu Nguyệt không phải người trong thôn, ta chỉ tạm thời ở đây thôi. Cho nên Tiêu Nguyệt cảm thấy cái này không nên thuộc về ta, ngươi nên tiến cử người khác!"

Lý chính sửng sốt, "Ngươi không muốn sao?"

Nguyệt Dao nói: "Tiểu Nguyệt không thích hợp."

"Cái gì mà không phù hợp? Nếu ngươi sống trong làng của chúng ta, ngươi thuộc quyền quản lý của làng chúng ta. Ta khuyên ngươi, điều đó hoàn toàn phù hợp! Trừ khi ngươi không muốn. "Lý chính nói,

Lời này có chút hung hăng, nếu Nguyệt Dao thật sự nói không muốn, nàng chính là coi thường hoàng đế.

Nguyệt Dao mím môi, vẻ mặt lạnh lùng, cau mày.

Thấy hai bên đều bế tắc, Phùng quả phụ vội vàng đứng ra giải quyết.: “ Lý chính, ngươi hiểu lầm Tiểu Nguyệt rồi. Nếu thực sự có cơ hội được vào cung, cô gái nào lại không muốn? Đây đương nhiên là vinh hạnh cho chúng ta rồi! Chỉ là Tiểu Nguyệt đã đính hôn rồi. Thánh thượng nhân từ, sẽ không bao giờ ép buộc đôi uyên ương phải chia lìa đâu nhỉ?”

Lý chính nghe vậy rất kinh ngạc: "Đỗ cô nương đã đính hôn với người khác? "

Nguyệt Dao không biết rằng Phùng quả phụ sẽ nói như vậy cho nên lúc này nàng không biết nên đáp lại như nào.

Nhưng nàng nghe thấy Phùng quả phụ vội nói lại: "Không phải là Phó A Tam sao! Hai người đã đính ước rồi, mọi người trong làng đều biết điều đó.

Lý chính lập tức bối rối, "Không phải trước đó ngươi đã nói... Đỗ tiểu thư và A Tam chỉ là huynh muội, không có quan hệ nào khác sao? Tại sao bây giờ chúng ta lại đính hôn?”

Phùng quả phụ lại nói thêm: “Không phải tất cả đều là lỗi của Phó mẫu sao. Bà ấy nghĩ Tiểu Nguyệt ham ăn lười làm nên mới nói khó nghe vài câu, nhưng quan hệ của đôi uyên ương vẫn rất tốt.”

Lý chính nghi ngờ nhìn Nguyệt Dao và hỏi: "Cô nương thực sự đã đính hôn với A Tam à? Cô nương có hôn thư chứng minh điều đó không?

Phùng quả phụ nói: “Người ở quê không biết một chữ nào, sao có thể trang trọng như vậy?Chỉ cần 2 bên đều đồng ý là được.”

Lý chính có chút không vui nhìn nàng, nói: "Ta hỏi Đỗ tiểu thư. " Nói xong, hắn lại nhìn Nguyệt Dao, Nguyệt Dao không biết tại sao Phùng quả phụ lại lôi Phó Thanh Vân ra, nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể làm theo mà thôi: “Không có hôn thú. Tuy nhiên, nếu không phải hắn đồng ý thì sao ta có thể một mình đến đây với hắn?”

Lý chính nghe xong lời này suy nghĩ một chút nói: "Đã như vậy thì ta cũng không làm khó cô nương nữa.”

Tuy nhiên, hắn vừa nghe tiểu Phùng nói, có vẻ như nhà mẹ của Phó A Tam không quá đồng ý mối hôn nhân này. Vì vậy hắn không biết liệu chuyện giữa hai người có giải quyết được không!

Hơn nữa ở thôn này thực sự không có cô nương nào nổi bật cả. Vì vậy hắn nghĩ, tại sao hai bên không lùi lại một bước và cho nhau một cơ hội.

Nguyệt Dao nói: “Sao mỗi người chúng ta có thể lùi một bước được?”

Lí chính suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta cho cô nương năm ngày, nếu cô nương cưới A Tam trong vòng năm ngày, như vậy chuyện vào cung sẽ bị hủy bỏ, ta sẽ làm mai mối cho hai người. Nếu năm ngày trôi qua mà A Tam vẫn chưa cưới ngươi, ngươi phải theo ta đến quận lỵ để tham gia tuyển tú!”

Nguyệt Dao lập tức cự tuyệt: “Như vậy không công bằng, năm ngày quá ngắn!" Làm gì có ai có thể kết hôn một cách vội vàng như vậy được?

Lý chính nói: "Năm ngày là đủ. A Tam đã không còn trẻ nữa rồi, gia đình chắc hẳn rất lo lắng, mong hắn sớm kết hôn. Chỉ cần A Tam chấp nhận cô nương, thời gian không thành vấn đề. "

Nguyệt Dao không quan tâm đến việc Phó mẫu có chấp nhận hay không, nhưng chuyện đã như vậy nàng cũng chẳng biết nên làm thế nào.