Chương 11.2: Tuyển Tú

Phó Thanh Vân nói sẽ không giúp Nguyệt Dao, mà chỉ là trêu chọc nàng, không lâu sau hai người lại bắt đầu bán hàng.

Phùng quả phụ ở một bên sau khi bán rau xong lại tới giúp Nguyệt Dao.

Có lẽ là do đã mở hàng được nên tâm tình mọi người khác hẳn, phong thủy cũng thuận lợi hơn, sau đó lại lần lượt bán ra bốn chiếc khăn tay, tuy nhiên, giá của bốn chiếc khăn tay này lại giảm nhẹ.

Phó Thanh Vân nhìn thời gian đã trôi qua, mặt trời sắp lặn nên hắn đành khuyên: “Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây thôi, hôm khác hãy quay lại bán hàng, nếu không về sớm trời sẽ lạnh đó. "

Nguyệt Dao cảm thấy chạy vào thành quá phiền toái, nàng muốn bán nhiều hơn một chút, không chịu về quá sớm. Phó Thanh Vân đành phải đi theo nàng, mấy người quyết định ở lại thêm một tiếng đồng hồ, cho đến khi trời càng muộn, trên đường càng ngày càng ít người mới chịu đi về.

Hôm nay Nguyệt Dao đã bán tổng cộng 9 chiếc khăn tay và kiếm được hơn 200 văn tiền. Mặc dù số tiền không nhiều. Đây là lần đầu tiên nàng kiếm được tiền cho nên rất vui mừng, vừa lúc mọi người đều đói nên dùng tiền của mình đãi mọi người canh tiết vịt và gọi một giỏ bánh bao nhân thịt, đám người người ăn uống no nê rồi trở về.

Khi về đến trước cửa nhà Phùng quả phụ , Phó Thanh Vân hỏi Nguyệt Dao: “Người vẫn không muốn quay lại với ta à?”

Nguyệt Dao hôm nay tâm tình rất tốt, cũng không có làm khó hắn, chỉ nói: "Ta ở đây sống rất tốt, nếu ta về mẫu thân ngươi sẽ không thích ta." Vừa nói, nàng vừa móc trong hà bao ra một nắm đồng xu nhét vào tay Phó Thanh Vân.

“Tiền mua xe của ngươi đây. “

Phó Thanh Vân tức giận, "Người thật sự tính toán vậy sao? Bận rộn cả ngày. Nếu ngươi đãi ta một bữa tối và trả tiền xe, sau đó trừ đi chi phí vải vóc, ngươi sẽ còn lại bao nhiêu tiền? Chín chiếc khăn tay phải mất vài ngày để thêu. "

Khi hắn nói lời này, Nguyệt Dao cảm thấy tiền thật là khó kiếm.

Phó Thanh Vân lại nhét tiền vào tay nàng, thở dài nói: "Người cứ giữ lấy đi! Nếu thực sự không muốn quay lại thì cứ ở với Phùng quả phụ đi. Bao giờ người muốn quay lại thì cứ nói với ta. "

Nguyệt Dao nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ là cảm thấy mấy đồng tiền trong tay đang tỏa ra hơi nóng.

Phó Thanh Vân ở chỗ này không ở lâu, nói xong liền rời đi

Nguyệt Dao đứng ở cửa nhìn hắn đánh xe rời đi, nhìn bóng lưng hắn với vẻ nóng nảy khó hiểu.

Phùng quả phụ ở một bên nhìn thấy nàng như vậy, khẽ lắc đầu khuyên nhủ: “Báu vật vô giá thì dễ có được, nhưng tình yêu đích thực thì rất khó tìm. A Tam thực sự rất tốt với cô nương. Cô nương đừng bỏ lỡ, nếu không sau này sẽ hối hận đấy. "

Hối hận?

Nguyệt Dao cảm thấy có chút buồn cười.

" Đại thẩm, đừng trêu chọc ta nữa. Ta và Phó A Tam là không thể. "Nguyệt Dao nói.

Có lẽ là do gió ngoài đường, sau khi tiễn hắn về nàng đã bị cảm lạnh. Ban đầu nàng muốn tiếp tục bán khăn tay nhưng phải hoãn lại hai ngày.

Sau khi Phó Thanh Vân biết chuyện, hắn đã mang táo đỏ và gừng tới nhờ Phùng quả phụ nấu súp cho Nguyệt Dao uống. Nhưng hắn lại trêu Nguyệt Dao: "Người thực sự không phải là người có thể kiếm tiền lâu dài được rồi. Mới kinh doanh được một ngày đã đổ bệnh rồi." Nguyệt Dao tức giận đến mức muốn để đuổi hắn ta đi một lần nữa.

Phó mẫu rất tức giận khi thấy con trai mình suốt ngày không làm việc gì mà đến nhà Phùng quả phụ liên tục giao đồ.

Nhưng có tức giận thì bà cũng không dám nói gì. Bởi vì trong khoảng thời gian này Phó Thanh Vân mỗi ngày về nhà đều khó chịu, rõ ràng là đang tức giận.

Phó mẫu rất lo lắng rằng con trai bà sẽ xa lánh bà. Bởi vì Phó Thanh Vân đã xa nhà được 9 năm nên mối quan hệ giữa hai người cũng không quá thân thiết.

Sau hai hoặc ba ngày, Nguyệt Dao khỏi bệnh và định quay lại thành tiếp tục bán đồ, nhưng Phó Thanh Vân đã thuyết phục nàng dừng lại.

“Thể chất của người không thích hợp làm ăn, sức khỏe cũng không tốt, sao không tập trung vào công việc thêu thùa? Lát nữa ta sẽ đến tiệm thêu trong thành hỏi thăm xem có thể ký gửi được không. Tuy rằng phải chia sẻ một ít lợi nhuận, nhưng sẽ tiết kiệm được thời gian chạy vào thành. Thời gian chạy loanh quanh đó dùng để làm thêm hai chiếc khăn tay còn tốt hơn.”

Nguyệt Dao không muốn xuất hiện trong nơi công cộng, lại không thể la hét ngoài đường như Phùng quả phụ, nên việc bán đồ có chút áp lực. Bây giờ có những lựa chọn khác, nàng đương nhiên vui mừng.

Phó Thanh Vân chọn vài mẫu rồi một mình vào thành. Kết quả là cửa hàng phân phối đòi lợi nhuận quá cao, đàm phán không thành công, cũng trong thời gian đó trong thành có một tin đồn.

Lời đồn này nói rằng một năm sau khi tân hoàng lên ngôi, hậu cung đã trống rỗng. Vì vậy năm nay sẽ tuyển tú để lấp đầy hậu cung.