Chương 11.1: Tuyển Tú

"Màu sắc này thật độc đáo!" Thẩm mập không khỏi khen ngợi, ngồi xổm xuống nhìn kỹ hơn.

Phó Thanh Vân vội vàng trải từng chiếc khăn tay ra, sau đó nhiệt tình giới thiệu: "Thẩm mu nhìn xem, có rất nhiều kiểu dáng và màu sắc phong phú, nhất định sẽ có thứ mà thẩm thích.”

Thẩm mập liền tùy ý hỏi: "Vậy chiếc khăn tay này bán thế nào?"

Phó Thanh Vân nhanh chóng đẩy Nguyệt Dao và hỏi: "Ngươi bán nó với giá bao nhiêu?"

Nguyệt Dao lần đầu tiên kinh doanh, nàng đỏ mặt rồi nhẹ nhàng nói: "Hoa văn đơn giản 10 văn, hoa văn phức tạp thì 30 văn, tùy ngươi muốn cái nào.”

“Đắt quá!” Thẩm mập lập tức đặt chiếc khăn tay trong tay xuống, cau mày nói: “Cô nương cũng bán quá đắt rồi đó! chỉ là một chiếc khăn tay, nhiều nhất cùng lắm là 10 văn, cô lại muốn 30 văn."

Nguyệt Dao sửng sốt.

Nàng nghĩ giá đã rẻ lắm rồi, trừ tiền vải và tiền may vá, chỉ riêng công việc thêu thùa cũng mất cả buổi chiều. Một số mẫu phức tạp đến mức thậm chí phải mất một hoặc hai ngày để thêu. Dựa theo tính toán, nàng một ngày nhiều nhất chỉ có thể kiếm được ba mươi bốn mươi đồng, một tháng chỉ có một lạng bạc.

Trước đây, khi nàng tự mình mua khăn tay, chiếc rẻ nhất cũng phải tầm một hai lạng bạc. Tất nhiên, chất liệu làm ra những chiếc khăn tay đó rất quý giá đương nhiên không thể so sánh được với những loại vải thông thường này.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nếu món đồ nàng đã tốn bao công sức thêu thùa mà chỉ bán được 10 văn tiền thì quá rẻ.

Nguyệt Dao đột nhiên cảm thấy chán nản, nàng cũng không biết phải nói gì khi bị thẩm mập vặn lại.

Lúc này, Phùng quả phụ đi tới giúp đỡ.

Bà nhanh chóng đáp:"Sao bà lại không hiểu sự đời vậy chứ?Một chiếc khăn tay 10 văn có thể so sánh với những chiếc khăn tay này không? Hãy nhìn tác phẩm thêu này đi, hoa văn, phối màu, ta dám khẳng định đi cả huyện An Nguyên này cũng không thể tìm được một cái giống như vậy đâu. Hơn nữa, vải và chỉ thêu được làm từ loại tốt nhất, dùng năm năm cũng không phai màu. Giá như vậy là quá hợp lý rồi! Đại tỷ cũng không nên tham đồ rẻ chứ?”

Thẩm mập vẫn nghĩ nó đắt tiền, liếc nhìn chiếc khăn tay trên quầy hàng rồi nói: “Nó trông đẹp hơn những chiếc khăn tay bình thường, nhưng 30 văn tiền là quá đắt. Ta đã rồi nên không cần dùng thứ tốt như vậy." Nói như vậy, dù Phùng quả phụ có khuyên nhủ thế nào, thẩm mập đó vẫn rời đi.

Việc kinh doanh đầu tiên thất bại, Nguyệt Dao vô cùng buồn, sau đó nàng có chút không chắc chắn hỏi Phùng quả phụ: "Nó có thực sự đắt quá không hả Phùng thẩm?”

Phùng quả phụ nói: "Nó hơi đắt thật! Nhưng chiếc khăn tay của có hoa văn như vậy nên rất đáng giá. Chỉ là người bình thường sống đạm bạc, không đủ ăn, huống chi là tiêu tiền vào việc này, cho nên chúng ta chỉ có thể làm ăn với người có tiền mà thôi!"

Nguyệt Dao nghe xong liền an ủi một chút, sau đó lại lo lắng nói tiếp , làm sao ta có thể khiến người giàu mua mạng khăn tay của mình?

Nhìn xung quanh, tất cả những người đi lại trên đường đều là những nam nhân mặc vải thô.

Phó Thanh Vân thấy nàng cau mày, liền an ủi nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần hàng tốt thì không cần lo không bán được.” Nói xong, hắn bắt chước Phùng quả phụ, giúp bán: "Bán khăn tay đây, mọi người mau đến xem đi..."

Giọng nói của hắn rất lớn và tràn đầy năng lượng, tiếng rao hàng vang vọng đến nửa con đường. một thời gian, rất nhanh sau đó một số phụ nữ đi ngang qua đã bị thu hút.

Mọi người đều cho rằng chúng rất đẹp nhưng khi nghe nói chúng có giá 30 văn thì họ đều thấy đắt quá nên không mua một chiếc nào.

Bên cạnh đó, số rau của Phùng quả phụ đã bán được hơn một nửa. Nguyệt Dao có chút lo lắng, nói với Phó Thanh Vân: “Ta giảm giá một chút thì thế nào!”

Hai người đang nói chuyện thì có hai mẹ con đi tới.

Phó Thanh Vân nhìn hai người, thấy rằng mặc dù họ mặc quần áo bình thường nhưng lại rất sạch sẽ và ngăn nắp, dung mạo của cô con gái họ rất nổi bật.

Mẫu thân trên tay cầm tay nải, chân đi một đôi giày hổ màu đỏ tươi, trong tay nải có mấy thứ lặt vặt, giống như vừa ra phố mua vậy.

Phó Thanh Vân chợt nhớ tới, loại giày hổ này hình như là của hồi môn cần thiết đối với những người mới thành hôn. Bởi khi hai ca ca của hắn thành hôn, hai người tẩu tẩu cũng đã chuẩn bị sẵn thứ này trong của hồi môn.

Thấy vậy Phó Thanh Vân lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Đại thẩm có muốn xem khăn che mặt không? Vừa lúc ở đây chúng ta có hình chim uyên ương, chính điềm lành thích hợp để làm của hồi môn đó.”

" Làm sao ngươi biết ta muốn gả con gái?"

Nguyệt Dao ở một bên cũng tò mò nhìn hắn.

Phó Thanh Vân chỉ vào đôi giày hổ trong tay bà, cười nói: “Chỉ có vợ tân lang tân nương mới mua kiểu giày hổ này.”

Đại thẩm vội khen ngợi: “Cậu thanh niên này thật tinh tế, con gái ta sẽ kết hôn vào ngày mùng tám tháng sau."

Phó Thanh Vân cười nói: "Chúc mừng, không biết tiểu thư ở đây có thích khăn tay hay hay túi thơm nào không."

Đại thẩm có ấn tượng tốt với Phó Thanh Vân, sau đó nói với con gái: "Nhu nhi, đồ ở đây khá ổn, chọn hai cái cho vào của hồi môn của con đi!"

Cô con gái gật đầu nói: "Quả nhiên rất tinh tế, hoa văn cũng rất độc đáo."

Nguyệt Dao lấy hết can đảm, chọn một mẫu đơn giản rồi đưa ra: “Nếu là đồ cưới, xin cô nương xem cái này. Mẫu đơn là loài hoa của phú quý và cát tường, màu sắc rất tươi sáng.”

Đại thẩm thấy vậy nói: "Vậy mua một chiếc có họa tiết hoa mẫu đơn và một chiếc có họa tiết chim uyên ương đi. Tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Tim Nguyệt Dao đột nhiên đập mạnh. Họa tiết của hai chiếc khăn tay này tương đối phức tạp, giá cả ban đầu đặt ra cho bức hoa mẫu đơn là 40 văn, uyên ương 50 Văn. Nhưng vài lần thất bại trước đó khiến nàng không dám nhắc đến giá đó nữa, sợ khách hàng thấy đắt quá và lại bỏ đi.

Lúc này, Phó Thanh Vân lên tiếng.

Hắn nói: "Ban đầu là 50 văn một chiếc và 100 văn cho hai chiếc. Nhưng hôm nay mới mở hàng nên chúng ta giá rẻ hơn cho địa thẩm, hai chiếc là 90 văn".

Đại thẩm thấy vậy cũng không trả giá mà mua luôn.

Phó Thanh Vân lấy tiền và đưa cho Nguyệt Dao.

Nguyệt Dao đầy phấn khích, ngay khi hai mẹ con rời đi, nàng nói một cách hào hứng: "Phó A Tam, ta không ngờ ngươi lại bán hàng giỏi như vậy."

Đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Nguyệt Dao chân thành nói chuyện với hắn. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, trái tim Phó Thanh Vân lập tức ấm lên. Nhưng Phùng quả phụ ở một bên cũng khen ngợi: “Bình thường ta thấy A Tam không nói chuyện, còn tưởng hắn ta ngốc cơ, không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại có thể ra tay như vậy.”

Phó Thanh Vân cũng không quá để ý lời của bà: "Không phải buôn bán là vậy sao? Ta chưa bao giờ ăn thịt lợn, nhưng ta đã thấy lợn chạy rồi. Hơn nữa, nếu ta không làm việc chăm chỉ hơn, một chiếc khăn tay cũng không bán được thì có người sẽ khóc mất." hắn liếc nhìn Nguyệt Dao.

Khi Nguyệt Dao nghe thấy điều này liền biết Phó Thanh Vân đang cố tình trêu chọc mình, cho nên lập tức tức giận.

"Ngươi mới là người khóc đó! Phó A Tam, ta nhìn ngươi ngày càng ngứa mắt rồi đó?”

Phó Thanh Vân nói: “Ta hảo tâm giúp người bán khăn tay, người còn nói ta đáng ghét. ”

Nhạc Dao nói: “Không khiến ngươi, ta có thể tự mình bán nó.”Phó Thanh Vân sau đó cố ý nói: "Được, vậy người tự mình bán đi, ta sẽ không giúp người , xem ngươi có thể bán được hay không."

Nguyệt Dao càng tức giận hơn, nàng khịt mũi, khinh thường nói: “Chẳng qua là mèo mù vớ cá rán mà thôi, xem ngươi tự hào được đến lúc nào.” Nói xong nàng quay đầu lại, tức giận không để ý tới Phó Thanh Vân,

Phùng quả phụ ở một bên không khỏi che miệng cười cười, nói đùa: "Hai người các ngươi, đúng là một đôi trời sinh!" "

Những lời này nghe có chút ám muội, Nguyệt Dao đỏ mặt, không hài lòng nói: "Phùng thẩm. "

Phùng quả phụ biết cô nương da mỏng, không dám đùa nữa.