Phó Thanh Vân về nhà, lấy xe ngựa sau đó đến đón Nguyệt Dao. Vừa tới cửa, Phùng quả phụ liền mỉm cười đi tới, hỏi: “A Tam, nghe nói ngươi sắp vào thành, ta đào được một ít rau muốn đem vào thành bán, không biết ta có thể đi cùng được không?"
Phó Thanh Vân nhìn thấy dưới chân bà có một giỏ đầy rau củ, hiển nhiên đã chuẩn bị từ lâu, không khỏi kinh ngạc.
"Người biết, hôm nay ta nhất định sẽ vào thành." Phó Thanh Vân nói.
Phùng quả phụ che miệng, nhẹ nhàng mỉm cười, lại nhìn chung quanh, thấy Nguyệt Dao không có ở đó, liền nhỏ giọng nói: "Tiểu Nguyệt nói cho ta biết, nàng thêu mấy chiếc khăn tay, muốn mang vào thành đem bán, nhưng đi một mình thì không tiện. Thật xin lỗi, vậy ngươi cho ta đi cùng. Ta nghĩ vào thành cơ hội hiếm có, có lẽ cũng nên tìm thứ gì đó để bán."
Vừa nói xong, Nguyệt Dao bước ra khỏi nhà với Phùng Hỷ Muội đang ôm tay nải ở phía sau.
Phùng quả phụ thấy hai người bèn đứng xa Phó Thanh Vân ra, sau đó cố ý lịch sự nói: "A Tam, làm phiền ngươi."
Phó Thanh Vân trả lời rõ ràng: "Phùng thẩm không cần khách sáo."
Lúc này, Nguyệt Dao đã đến gần. Phó Thanh Vân nghĩ rằng thật kỳ lạ khi một công chúa lớn lên trong hoàng cung lại học cách bán hàng ở chợ.
Liếc nhìn tay nải trên tay Nguyệt Dao, Phó Thanh Vân cố ý hỏi: “Trong này có cái gì vậy?”
Nguyệt Dao trừng mắt nhìn hắn, nói: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết!” Nói xong, nàng kiêu ngạo giẫm lên ghế rồi vào trong xe.
Phó Thanh Vân thầm nhủ, dù người không nói cho tôi biết, thì ta cũng sẽ biết.
Sau đó, Phùng Hỷ Muội và Phùng quả phụ cũng lên xe, cả nhóm tiến vào thành.
Xe ngựa di chuyển rất nhanh, trong khoảng một giờ sau nhóm người đã vào thành. Phó Thanh Vân lái xe đến khu vực trung tâm thành rồi yêu cầu mọi người xuống xe.
"Đây là con đường sầm uất nhất, muốn bán thứ gì nên bày ở đây." Phó Thanh Vân nói.
Phùng quả phụ cảm tạ hắn rất nhiều và tò mò nhìn xung quanh ngay khi xuống xe. Nguyệt Dao ôm chặt gói hàng, vừa lo lắng vừa bối rối.
Bán đồ thêu là một cách kiếm tiền mà nàng đã nghĩ đến từ lâu, mấy tháng nay nàng lần lượt thêu rất nhiều khăn tay, túi xách, nhưng đến lúc bán thật sự lại cảm thấy xấu hổ.
Phùng quả phụ đã từng bán đồ ở chợ và có nhiều kinh nghiệm hơn Nguyệt Dao rất nhiều. Sau khi chiêm ngưỡng sự thịnh vượng của khu thành, bàn dẫn Nguyệt Dao đi tìm một nơi sạch sẽ để bày hàng.
Phó Thanh Vân tò mò đi theo.
Nguyệt Dao vừa thấy hắn đến đã lúng túng đuổi hắn ra ngoài, "Ngươi không đi nhận việc đi còn theo chúng ta làm gì?"
Phó Thanh Vân nói: "Tôi không có thời gian đâu, chỉ cần đưa một khách hàng thôi, đến tận đêm khuya mới về được.Vậy nếu ta đu thì ai sẽ đưa người về nhà? "
Nguyệt Dao nói: “Không cần ngươi đưa về, ta có thể gọi xe khác.”
“Xe của người khác không rẻ vậy đâu, nếu không trả 100 văn thì chẳng ai đưa người về đâu?”
Nguyệt Dao cắn môi: “Vậy chúng ta sẽ đi bộ về.”
Phó Thanh Vân cười: “Được rồi, đừng như vậy nữa, ta biết người muốn đi bán đồ, cho nên mới đuổi ta đi.”
Nguyệt Dao nghe được lời này thì biết Phùng quả phụ lại nhiều chuyện rồi.
Nàng tức giận nói với Phùng quả phụ: “Phùng thẩm!”
Phùng quả phụ cau mày và thờ ơ nói: "Cũng không phải chuyện mất mặt gì thì sao phải sợ người ta nhìn chứ?” Nói xong và nhìn sắc trời: “Thời gian không còn sớm nữa, sắp đến trưa rồi đó nhanh bày đồ ra đi.”
Nguyệt Dao vẫn không muốn hắn nhìn thấy, nhưng Phó Thanh Vân cứ đứng đó chẳng chịu rời đi, nàng cũng chẳng còn cách nào khác. Cuối cùng đành phải bày bao đồ ra chuẩn bị bán.
Sau khi bày đồ xong Phó Thanh Vân lại cúi người xuống hiếu kì lật mấy đồ thêu trên đó.
Nguyệt Dao vỗ tay của hắn: “Ngươi làm gì đó? Làm hỏng đồ của ta bây giờ.”
Phó Thanh Vân cười he he nói: “Ta muốn mua đồ, người có thể chọn giúp ta được không?”
Nguyệt Dao nói: “Không bán.”
Phó Thanh Vân lại đáp: “Làm gì có ai buôn bán mà lại như người đâu?”
Nguyệt Dao lại lấy tay chỉnh lại đồ đạc sau đó nói: “Người khác thì có nhưng ngươi thì không?”
Phó Thanh Vân lại nói: “Tại sao?”
Nguyệt Dao: “Không vì sao gết, không bán chính là không bán.”
Phó Thanh Vân: “Vậy thì tặng ta cũng được! Người tặng ta một chiếc khăn tay, ta sẽ miễn phí giá xe hôm nay.”
Mọi người đều biết con gái không được tùy tiện tặng khăn tay cho người khác. Hắn nói như vậy rõ ràng là có ý đồ.
Nguyệt Dao trau mày, không thèm để ý đến hắn: “Phó A Tam, đi nhanh lên đừng cản con đường làm ăn của ta!”
Phó Thanh Vân tốt bụng nói: “Được rồi, ta đứng chỗ khác. "Hắn vừa nói vừa đứng dậy đứng cạnh nàng.
Nàng cũng lười nói chuyện với hắn nên tránh sang một bên. Sau đó nàng lại căng thẳng nhìn người qua lại trên đường, chờ đợi người đến mua hàng.
Phùng quả phụ ở một bên thấy nàng rụt rè, cười nói: “Cô nương phải hét thật to để thu hút sự chú ý của người khác.” Vừa nói bà vừa mở miệng: “Bán rau đây, rau vừa tươi vừa rẻ đây, mọi người mau đến mua đi…..”
Bà hét lên như thế, quả nhiên có người đến.
"Rau này giá bao nhiêu?” Một đại thẩm béo hỏi.
Phùng quả phụ nói: “Hai văn tiền một cân, nhìn xem loại rau này to cỡ nào, lá lại xanh tươi. "
Đại thẩm mập thấy đắt nên mặc cả mãi, cuối cùng mua được hai cân rau với giá ba văn tiền.
Bà buộc rau bằng dây rơm rồi vui vẻ đưa: "Ăn ngon thì lần sau quay lại nhé."
Thẩm mập nói: “Nếu cô bán rẻ hơn thì ta sẽ quay lại! ” Phùng quả phụ lập tức bày tỏ sự bất bình: “Đại tỷ à, ba văn tiền mua nhiều rau như vậy, nếu còn bàn rẻ nữa khác nào ta mang đi cho. Thật không dễ dàng để hái và vận chuyển chúng vào thành phố trong ngày lạnh giá này. Xin đại tỷ hãy hiểu cho ta! "
Đại thẩm mập thấy mình không phải là đối thủ cho nên đành chuẩn bị quay đi.
Lúc này, Phó Thanh Vân đột nhiên đi tới, cười nói: "Đại thẩm, thẩm xem chiếc khăn tay đi, đường thêu rất tinh tế, ta đảm bảo người sẽ rất thích "
Đại thẩm mập không muốn mua khăn tay, nữ nào cũng có thể làm được những loại đồ như thế này. Nhưng sau khi nghe Phó Thanh Vân nói hay như vậy, không khỏi liếc nhìn một cái.
Nhưng vừa nhìn bà lập tức cảm thấy kinh diễm.