Chương 10.1: Bán đồ thêu

Kể từ khi Nguyệt Dao đến nhà bà Phùng quả phụ, Phó Thanh Vân đã không đi làm nữa. Dù có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn luôn lảng vảng trước nhà Phùng quả phụ.

Nguyệt Dao mặc dù thường không ra ngoài nhưng nàng vẫn phải ra ngoài giặt quần áo, phơi nệm, v.v.

Bất cứ khi nào điều này xảy ra, Phó Thanh Vân sẽ tận dụng cơ hội để lịch sự, giúp đỡ công việc rồi nhân cơ hội trò chuyện.

Nguyệt Dao đã chán ngấy hắn, nhưng Phó Thanh Vân lại mặt dày và luôn nở nụ cười, điều này khiến Nguyệt Dao rất xấu hổ. Sau vài lần cãi vã, Nguyệt Dao đã chịu thua hắn.

Sáng sớm hôm đó, Phó Thanh Vân lại đến trước cửa nhà Phùng quả phụ. Từ xa hắn đã thấy Nguyệt Dao cầm một chiếc muôi tre ngồi xổm trước hàng rào để súc miệng.

Hắn vội vàng đến gần, nghiêm túc chào hỏi: “Sao hôm nay người dậy sớm thế?”

Nguyệt Dao không để ý đến hắn, tiếp tục súc miệng.

Phó Thanh Vân cũng không tức giận, hắn chỉ ngồi xổm sang một bên và nhìn.

Nguyệt Dao chậm rãi súc miệng xong, liếc nhìn Phó Thanh Vân, lạnh lùng nói: “Nếu như trước đây ngươi dám nhìn ta như vậy, sẽ bị móc mắt rồi dùng gậy đánh chết.”

Phó Thanh Vân nói: "Nếu như trước đây như vậy, thì ta cũng cũng không dám nhìn nữa đâu ha.”

Nguyệt Dao nói "Hứ” một tiếng: “Ngươi chỉ biết bắt nạt ta thôi.”

Phó Thanh Vân nhanh chóng kêu lên, "Ta đã bắt nạt người như thế nào, xin người về nhà ư?”

Nguyệt Dao trừng mắt nhìn hắn và giận dữ nói: "Ngươi là ai chứ? Tại sao ta phải về nhà với ngươi?”

Phó Thanh Vân do dự, bản thân lúc này lại không biết trả lời thế nào.

Thấy hắn không nói nên lời, Nguyệt Dao mới yên tâm.

Nàng nói: "Phó A Tam , hôm nay ngươi không đi làm à?"

Phó Thanh Vân bất lực nói: "Nếu người không về nhà, làm sao ta có thể nghĩ đến việc kiếm tiền."

Nguyệt Dao nói: "Thật đáng tiếc, ta vốn định nhờ ngươi đưa đi, xem ra vẫn phải tìm xe của người khác để đi vào thành."

Phó Thanh Vân nghe vậy lập tức hỏi: "Ngươi muốn vào thành? Ngươi định làm gì trong thành?”

Nguyệt Dao nói: "Ngươi quản được ta chắc?"

Phó Thanh Vân nói: "Nếu người nói với ta, ta sẽ đưa người đi."

Nguyệt Dao ngẩng đầu nói: "Không cần !" Sau đó nàng đứng dậy và bắt đầu rời đi.

Phó Thanh Vân sốt ruột, vội vàng nói: "Không nói thì không nói, ta đưa người đi là được.”

Nguyệt Dao cười rạng rỡ nói: "Ta không cần ngươi đưa đi, ta sẽ trả tiền xe."

Phó Thanh Vân tức giận, "Làm sao ta có thể đòi tiền của người được"

Nguyệt Dao nói: "Nếu không muốn thì đừng cho đi, ta sẽ không lợi dụng ngươi."

Phó Thanh Vân đành tức giận, thỏa hiệp: "Muốn làm gì thì làm!"

Nguyệt Dao hài lòng.