Phó mẫu mắng xong, thấy Nguyệt Dao hồi lâu không nói một lời, tưởng nàng bị sốc, lại cảm thấy tự hào nghĩ: Để xem sau này con nha đầu này có dám kiêu ngạo không.
Không ngờ, không lâu sau, Nguyệt Dao đột nhiên xách hành lý trên tay đi ra khỏi phòng với vẻ mặt vô cảm. Sau đó nàng bước ra khỏi nhà mà không nói một lời nào cả.
Mọi người nhìn nhau một lúc, nhìn thấy Nguyệt Dao đang đi ra ngoài cửa, con dâu thứ hai Lư Xảo Nhi vội vàng bước tới hòa giải.
Nàng nhanh chóng đuổi kịp Nguyệt Dao khuyên nhủ: "Tiểu Nguyệt muội, muội đang làm gì vậy? Mẹ chồng ta già rồi, bà còn nói mấy câu như vậy muội để ý làm gì? Bây giờ đang là đêm trừ tịch mà, muội định đi đâu, mau quay về nhà với ta đi.”
Nguyệt Dao đẩy nàng ra, nghiến răng nghiến lợi kiên nhẫn nói: “Đi đi, để ta yên!” Nói xong nàng lại bước về phía trước, bước đi rất dứt khoát.
Lư Xảo Nhi lại đuổi theo nắm lấy cánh tay nàng kéo lại nói: “Cô bé này, sao tính tình muội lại như vậy? Mới có vài câu khó nghe mà đã không chịu nổi rồi ư? Nhị ca và ta làm ăn bên ngoài, cũng đã gặp nhiều khách hàng khó tính, có lời nói khó nghe nào mà chúng ta chưa từng nghe qua. Nếu muội cứ như vậy thì làm sao mà sống nổi đây. "
Nguyệt Dao không mạnh mẽ bằng Lư Xảo Nhi nên bèn bị nàng kéo lại mấy bước.
Nàng vừa lo lắng vừa tức giận, tức giận nói: “Thả ta đi!”
Lục Xảo Nhi hoàn toàn không để ý tới Nguyệt Dao “Thả cái gì mà thả, về nhà nhanh đi!” Nói đến đây, nàng nhìn thấy Tôn Thúy Nga đang đứng ở cửa nhìn này nhưng không biết làm sao giúp nàng, không khỏi cau mày nói: "Đại tẩu, tẩu đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy? Mau đến giúp muội!
Từ ngày nảy ra ý định gả muội muội mình với Phó Thanh Vân, nàng luôn cảm thấy Nguyệt Dao là một mối đe dọa, Tôn Thúy Nga luôn ước gì Nguyệt Dao thực sự sẽ rời đi.
Cho nên vừa rồi nàng ta mới cố ý giả vờ chậm chạp, không đi theo Lục Xảo Nhi đứng ra làm hòa. Nhưng nàng không ngờ Lục Xảo Nhi lại đột nhiên gọi điện cho mình.
Tôn Thúy Nga không thể chống cự nên phải đứng lên hợp sức với Lư Xảo Nhi đưa Nguyệt Dao trở về phòng.
Nguyệt Dao rất tức giận, cảm thấy quyền uy của mình bị coi thường và chà đạp hết lần này đến lần khác. Nghĩ tới chuyện cũ, chỉ cần nàng có chút không vui, cau mày đã khiên người trước mặt sợ đến mức không dám lên tiếng.
Nhưng bây giờ, không ai coi trọng mình cả.
Nguyệt Dao càng nghĩ càng buồn, trong lòng cảm thấy chua chát.
Sau khi Lư Xảo Nhi và Tôn Thúy Nga kéo người vào phòng, họ không rời đi ngay mà ở bên cạnh Nguyệt Dao một lúc lâu để thuyết phục. Mãi cho đến khi nàng không còn sức lực để gây ra thêm tiếng động nào nữa, họ mới thở phào nhẹ nhõm rời đi.
Trong phòng khách, Phó mẫu đang dọn bát đĩa, nhìn thấy hai cô con dâu đi ra, bà cố ý cao giọng nói: "Cái gì? Còn không đi nữa à? Đúng là chỉ đang tỏ vẻ thôi mà."
Lục Xảo Nhi bất lực nói: "Mẫu thân, người nói ít vài câu đi!"
Phó mẫu khịt mũi giận dữ nói: "Tất cả là do Tam Nhi đã chiều hư nàng ta. Suốt ngày không làm gì cả, chỉ lười là giỏi thôi..."
Lục Xảo Nhi sợ bà nói tiếp sẽ khiến Nguyệt Dao tức giận, vội vàng kéo Phó mẫu vào phòng bếp.
Ngày hôm sau là ngày mùng một Tết, thôn dân bắt đầu cúng bái tổ tiên sau đó đi chúc tết nhau.
Phó mẫu dậy sớm, làm mì nguyên tiêu. Sau khi đã nấu xong, trước tiên bà đặt ba chiếc bát nhỏ trước tượng Quan Âm trong chính điện, sau đó thắp hương cúng bái rồi mới bắt đầu ăn.
Lúc này Nguyệt Dao vẫn chưa dậy, Phó mẫu không thèm để ý đến nàng. Bà múc một tô lớn ăn no nê, chỉ để lại trong nồi chỉ còn lại chút mỳ sau đó mới liếʍ môi đi ra ngoài đón Tết.
Buổi trưa và buổi tối, Phó mẫu cố tình không nấu ăn ở nhà mới mà đến nhà hai con trai ăn tối. Bà cũng không gọi Nguyệt Dao, chỉ để làm cô xấu hổ và buộc cô phải tự mình làm việc.
Sau đó, Phó mẫu đã không nấu ăn hai ngày liên tiếp. Ngoại trừ việc ngủ ở nhà mới vào ban đêm, thời gian còn lại bà cũng không ở đó.
Vào ngày thứ ba, Phó mẫu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Bà luôn có cảm giác như nhà mình vắng vẻ hơn thường ngày.
Hơn nữa, trong bếp không thiếu một cây củi nào, trước đây để như thế, bây giờ vẫn như vậy.
Phó mẫu nghĩ, Tiểu Nguyệt này không thể không nấu nổi một bữa ăn phải không? Nếu nàng ta không nấu ăn thì sẽ ăn gì? ?
Bà nghi ngờ mở nắp nồi, sau đó rất ngạc nhiên khi thấy mỳ còn sót lại từ ngày mùng một Tết vẫn còn trong nồi, không thiếu một miếng nào, tất cả đều ôi thiu.
Nhìn kỹ hơn, trên bếp và bàn bếp có một lớp bụi mịn. Có vẻ như đã lâu rồi không có ai đến đây.
Phó mẫu càng khó hiểu hơn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng đi đến phòng của Nguyệt Dao.
Căn phòng trống rỗng, chưa kể người, tất cả hành lý, ga trải giường, nệm và đồ trang trí đều không còn nữa.
Phó mẫu bị sốc một lúc lâu trước khi cuối cùng nhận ra rằng Tiểu Nguyệt đã thực sự biến mất.
Nhưng nàng đã đi đâu?
Phó mẫu ngay lập tức đến nhà hai con trai và kể lại sự việc.
Phó gia rất sốc khi biết Nguyệt Dao mất tích, họ nhanh chóng đến làng để hỏi xem có ai đã nhìn thấy Nguyệt Dao không.
Sau khi hỏi thăm, họ mới được biết vào đêm giao thừa Nguyệt Dao đã mang hành lý đến nhà Phùng quả phụ để thuê lại phòng trước đó.
Người ta kể rằng khi nàng đến đó, mắt nàng đỏ hoe, ngày hôm sau còn đổ bệnh và đến bây giờ vẫn chưa khỏi.
Phó mẫu không biết Nguyệt Dao có bị bệnh hay không vì nàng không muốn gặp ai. Phùng quả phụ và con gái đã chặn tất cả phụ nữ đang xem náo nhiệt ngoài cửa, cũng không có ai nhìn thấy tận mắt nàng cả.
Sau đó Phó mẫu không khỏi tự hỏi, đây có phải là Nguyệt Dao cố tình làm vậy không? Đầu tiên lẻn đi không nói một lời, sau đó giả vờ ốm để lấy lòng thương cảm. Thấy mọi người náo loạn như vậy, thôn dân xôn xao bàn tán, tất cả đều cho rằng Phó mẫu đối xử bất công với nàng. Sống trong ngôi nhà do Nguyệt Dao dựng nên nhưng lại đuổi cô bé đi như vậy.
Phó mẫu sau khi bị bàn tán như vậy thì có hơi chột dạ, cho nên ngay lập tức muốn dỗ nàng đẻ mọi người không còn bàn tán nữa.
Nhưng bản thân bà cũng không muốn cúi đầu trước Nguyệt Dao nên sai hai cô con dâu đến làm hòa. Không ngờ con dâu liên tiếp đi nhiều lần nhưng đều tay không ra về.
Chính vì vậy mà Phó mẫu cảm thấy Nguyệt Dao đang cố tình làm mình xấu hổ và bực bội.