Chương 9.2: Phó Thanh Vân Về Nhà

Ngày hôm sau là mùng 4 Tết, khoảng giữa trưa, Phó Thanh Vân trở về.

Hắn đã ở bên ngoài được 10 ngày, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi do sương gió. Nhưng tình thần lại vô cùng sảng khoái và vui vẻ.

Hắn đỗ xe trong sân, thắt dây ngựa sau đó vui vẻ hét lên: “Mẫu thân, con về rồi.” Hắn gọi hai lần, nhưng trong nhà không có ai trả lời.

Phó Thanh Vân không nghĩ nhiều về điều đó, hắn chỉ nghĩ rằng mẫu thân đang giúp nhị ca chăm sóc đám trẻ.

Vì vậy hắn đành gọi Nguyệt Dao: "Tiểu Nguyệt..." Vừa nói vừa đi về phía phòng Nguyệt Dao, trên tay cầm trái cây cùng bánh mua từ trong thành.

Nhưng gọi mấy lần, Nguyệt Dao cũng không có trả lời.

Phó Thanh Vân bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, bởi vì Nguyệt Dao hiếm khi ra ngoài. Nhưng rồi hắn lại nghĩ, hôm nay là Tết Nguyên đán, có lẽ nàng bị mẫu thân lôi ra ngoài để chúc Tết.

Trong khi suy nghĩ, Phó Thanh Vân đã đi đến cửa phòng Nguyệt Dao.

Hắn gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, thấy vậy liền mở cửa, định bỏ đồ ăn mua cho Nguyệt Dao vào trước.

Không ngờ sau khi đẩy cửa ra lại phát hiện trong nhà trống rỗng, mọi thứ đều đã được chuyển đi.

Vẻ mặt của Phó Thanh Vân đột nhiên thay đổi, suy nghĩ đầu tiên của hắn lúc đó là: Phải chăng danh tính của Nguyệt Dao đã bị bại lộ và có người đã đưa nàng đi?

Nhưng rồi hắn lại nghĩ, nếu bị bắt cóc thì chăn ga gối đệm trong phòng cũng không cần thiết phải mang đi. Nhìn giống nàng đã chuyển nhà đi thì đúng hơn.

Phó Thanh Vân ngay lập tức đi ra ngoài và đến nhà hàng xóm gần nhất để hỏi thăm,sau đó mới biết rằng Nguyệt Dao có cãi nhau với Phó mẫu sau đó đã chuyển đi vào ngay đêmm giao thừa.

Biết nàng không sao, Phó Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm rồi chạy đến nhà Phùng quả phụ.

Cửa nhà Phùng quả phụ đóng chặt, Phó Thanh Vân dùng sức gõ nhẹ, bên trong truyền đến giọng nói của bà và con gái.

"Là ai?"

Phó Thanh Vân nói: "Là ta, Phó A Tam." Phùng Hỷ Muội mở hé cửa, chỉ lộ ra một con mắt to ra bên ngoài.

Nàng nhìn Phó Thanh Vân, kỳ quái nói: "A Tam ca, huynh đã trở lại!"

Phó Thanh Vân nói: "Mở cửa, ta muốn gặp Tiểu Nguyệt."

Tuy nhiên, nghe hắn nói xong nàng lập tức đóng cửa lại, từ chối nói: " Tiểu Nguyệt tỷ nói rằng không muốn gặp bất cứ ai, nếu huynh có bất cứ điều gì muốn nói, chỉ cần nói với muội, sau đó muội sẽ chuyển lời đến Tiểu Nguyệt tỷ tỷ. "

Phó Thanh Vân cau mày và mất kiên nhẫn nói: "Mở cửa."

Phùng Hỷ Muội nhìn hắn. Thấy Phó Thanh Vân có vẻ như sắp tức giận, lại cảm thấy hơi sợ hãi nên trực tiếp đóng cửa lại.

Phó Thanh Vân cảm thấy lo lắng và đột nhiên đẩy cửa mạnh mẽ.

Phùng Hỷ Muội đứng sau cửa cũng không kịp phản ứng, bị cánh cửa đẩy mạnh về phía sau, suýt chút nữa ngã xuống.

Phó Thanh Vân không rảnh để ý đến nàng, nói xin lỗi rồi đi thẳng vào phòng Nguyệt Dao.

Nguyệt Dao mấy ngày nay tâm trạng không được tốt, thứ nhất là nàng giận Phó mẫu, thứ hai là do ăn cháo khoai lang ba bữa mấy ngày liền khiến cơ thể suy nhược.

Mấy ngày trước, Phùng quả phụ đã mời đại phu của thôn tới khám, kê một ít thuốc cho Nguyệt Dao, nhưng uống xong nàng vẫn không thấy đỡ.

Lúc này đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng Phó Thanh Vân xông vào, Nguyệt Dao vội vàng vùng vẫy ngồi dậy khỏi giường.

“Ngươi tới đây làm gì?” Nguyệt Dao tức giận hỏi, vừa kéo chăn lên vừa nói, chưa kịp chỉnh trang lại Phó Thanh Vân đã chạy vào phòng.

Nhưng hắn lại hoàn toàn không chú ý đến điều này mà chỉ cảm thấy Nguyệt Dao đã gầy đi rất nhiều, mày hắn không khỏi nhíu lại.

“Có chuyện gì vậy?” Hắn tiến lại gần vài bước và hỏi với vẻ quan tâm.

Nguyệt Dao khịt mũi, tức giận nói: "Chuyện đó ngươi không cần lo lắng! Từ nay về sau ngươi là ngươi, ta là ta, đừng đến tìm Nguyệt Dao này nữa." Nàng tức giận nói rồi ngoảng mặt nhìn về phía bên kia giường, có vẻ nàng không muốn nói chuyện với Phó Thanh Vân.

Vẻ ngoài có vẻ tức giận này trông rất đáng yêu trong mắt Phó Thanh Vân.

Hắn không hề tức giận, giọng điệu có chút trêu chọc: "Ta chọc tức người chỗ nào? Nhìn xem, ta cũng mang đồ ăn ngon về cho người này. Có mứt mơ, bánh đậu, bánh quế hoa, còn cái này..." Phó Thanh Vân mở gói trong tay ra, lấy kẹo táo ra bọc trong giấy dầu.

Khi Nguyệt Dao nghe hắn nói tên món ăn vặt, mí mắt nàng thỉnh thoảng hơi run lên, nhưng vẫn bướng bỉnh không quay đầu lại.

Phó Thanh Vân nhìn thấy liền trực tiếp cầm lấy kẹo táo, khua trước mặt Nguyệt Dao, quyến rũ nói: "Là kẹo táo, là món người thích nhất..."

Nguyệt Dao vừa tức giận vừa khó chịu trước sự hấp dẫn của hắn, đột nhiên đẩy mạnh Phó Thanh Vân, hắn giận dữ nói: "Biến đi, đừng làm phiền ta nữa!" Nói xong, nàng chui vào chăn.

Phó Thanh Vân dừng lại, vẻ mặt có chút cứng đờ.

Ngoại trừ lúc nàng mới rời cung, đã lâu Nguyệt Dao không có cự tuyệt hắn như vậy.

Hắn im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói: “Tiểu Nguyệt, ta có nghe một chút về chuyện của người và mẫu thân. Bà ấy đã già cho nên có hơi nhỏ mọn, ta thay mẫu thân xin lỗi người, Tiểu Nguyệt cũng đừng chấp nhặt bà ấy có được không?”

Nguyệt Dao đột nhiên vén chăn lên, giọng điệu bình tĩnh đến không ngờ.

Nàng nói: "Chuyện này liên quan gì đến ngươi? Tại sao ngươi lại xin lỗi? Nếu thực sự muốn xin lỗi thì mẫu thân ngươi nên đích thân đến đây. Tuy nhiên cho dù bà có đến ta không quan tâm.”

Qua sự việc này, nàng đã hiểu ra một điều." Người chỉ có thể dựa vào chính mình, rốt cuộc không thể dựa vào người khác.

Ta nói ngươi đứng đến thì đừng đến nữa, không phải nói trong cơn tức giận mà là một cách nghiêm túc.

“Ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều cho nên ta thực sự rất biết ơn ngươi. Nhưng từ nay về sau, ta sẽ đi con đường của chính mình. Ta sống hay chết cũng không liên quan gì đến ngươi. Đồ vật ngươi mua cho ta, ta sẽ không lấy. Ngươi cứ đi đi! Đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi nữa."

Nói xong, Nguyệt Dao lại chui vào trong chăn, che kín hoàn toàn.

Phó Thanh Vân bỗng trở nên lo lắng khi thấy nàng nghiêm túc như vậy.

"Tự mình đi là sao? Sống hay chết cũng không liên quan gì đến ta? Một mình người sao có thể sống một mình? Đừng tức giận nữa, về nhà với ta đi!"

Nguyệt Dao đột nhiên kêu lên:" Ta không có nhà! Nhà của ta đã bị phá hủy từ lâu và ngươi cũng không phải là người thân của ta! Hãy rời đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! ” Vừa nói, nàng càng khóc nhiều hơn.

Phó Thanh Vân hoàn toàn sững sờ, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Lúc này, Phùng quả phụ nghe thấy tiếng động liền chạy tới. Nhìn thấy cảnh này, bà vội vàng khuyên nhủ Phó Thanh Vân: “A Tam, Tiểu Nguyệt vẫn còn bệnh, tạm thời đừng chọc nàng nữa.” Sau đó lại hạ giọng nói: “Chờ nàng khỏi bệnh, ta giúp bạn thuyết phục con bé cho."

Đến bây giờ, đó là tất cả những gì hắn có thể làm.

Phó Thanh Vân cảm ơn và trở về nhà với tâm trạng chán nản.

Về đến nhà không lâu, Phó mẫu nghe tin con trai về liền vội chạy tới.

Vừa nhìn thấy Phó Thanh Vân, bà đã phàn nàn trước và tức giận nói: "Tam Nhi! Con về rồi. Ta có chuyện muốn nói với con. Tiểu Nguyệt đó lười biếng, cả ngày không làm gì cả.Con nha đầu đó chỉ đi đi lại lại ở trong phòng cả ngày, đêm giao thừa ta chỉ nói mấy câu mà nó đã tức giận bỏ chạy, hai tẩu tẩu của con đến mời nó về mấy lần, ấy vậy mà nó cũng không thèm ra mặt, người trong thôn bàn tán xôn xao, nói ta bắt nạt con bé…”

Phó mẫu hung hăng nghiến răng nghiến lợi nói, trông như đang rất tức giận.

Phó Thanh Vân chỉ hỏi: “Mẫu thân quên lúc con rời nhà đã hứa với con điều gì sao?”

Phó mẫu sửng sốt cho nên nhất thời không nhớ nổi, bà bèn hỏi: “Con đang nói cái gì vậy?” ?"

Phó Thanh Vân thần sắc u ám, thất vọng nói: "Người nói ngươi sẽ giúp con chăm sóc Tiểu Nguyệt thật tốt. Con đã nói với người , trước đây nàng được người khác hầu hạ rồi. Tại sao người lại phải tranh cãi những thứ này với nàng?"

Phó mẫu sau đó nhớ ra rằng bà thực sự đã hứa một điều như vậy.

Nhưng...

“Lúc đó ta tưởng nó sẽ thành thân với con, cho nên ta đương nhiên bằng lòng bao dung, ai biết nó không thích con, còn nói con lớn tuổi rồi mà vẫn chưa thành hôn, con bé đó cũng chẳng có quan hệ gì với nhà ta, vậy thì sao ta phải đối xử tốt với nó cơ chứ.” Phó mẫu tức giận nói.

Phó Thanh Vân cau mày, đang định nói gì đó thì Phó mẫu lại nói: “Nhắc đến con dâu, ta có chuyện muốn nói với con.”

Không biết vì sao, Phó Thanh Vân đột nhiên cảm thấy khó chịu. Sau đó hắn nghe Phó mẫu tiếp tục nói: “Con năm nay đã 24 rồi, con thực sự không còn trẻ nữa. Mẫu thân nghĩ chuyện thành hôn này không thể trì hoãn thêm một ngày nữa. Tú Nhi cũng đã đến tuổi lấy chồng, đại tẩu con lo lắng nàng sẽ lấy chồng ở xa, cho nên đã nhắc chuyện đó với ta, nói rằng muốn gả Tú Nhi cho con. Hơn nữa, Tú Nhi là là một cô gái lương thiện lại chăm chỉ nữa.”

Phó Thanh Vân nghe vậy thì chết lặng và không thể tin được nói: "Mẫu thân à, Tú Nhi vẫn còn là một đứa trẻ! Con coi nàng như muội muội của mình thôi. Người làm vậy chcir khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi.”

Phó mẫu đoán rằng con trai mình sẽ không dễ dàng đồng ý, cho nên bà vẫn định tiếp tục thuyết phục hắn, sau đó nhìn thấy mặt Phó Thanh Vân tái xanh kiên quyết nói:"Con không bao giờ đồng ý với điều này!" nói xong hắn quay trở lại phòng rồi đóng cửa lại.

Phó mẫu không bỏ cuộc và đuổi theo hắn, nhưng Phó Thanh Vân đã chốt cửa từ bên trong. Bà chỉ có thể chỉ đứng ở cửa nhiệt tình thuyết phục. Nói về Tôn Tú Nhi tuyệt vời như thế nào, việc cưới nàng sẽ tiết kiệm ra sao.

Phó Thanh Vân nghe xong cảm thấy buồn chán nên kéo chăn qua đầu rồi ngủ thϊếp đi.

Hắn cũng không ngủ được quá lâu, đến lúc tỉnh dậy thì mẫu thân đã không còn ở đó nữa.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ mình vẫn chưa ăn trưa nên định vào bếp xem có gì. Không ngờ khi nhấc nắp nồi lên, bên trong lại có một bát cơm rau củ được làm sẵn. Hắn đoán có lẽ là Phó mẫu mang về từ nhà nhị ca.

Nhìn bát cơm rau củ, Phó Thanh Vân thở dài.

Sau bữa ăn vội vã, Phó Thanh Vân không có ý định làm gì khác nên vào làng mua một con gà mái già gửi đến nhà Phùng quả phụ, nhờ bả nấu canh và đưa cho Nguyệt Dao. Sợ Nguyệt Dao còn giận cho nên hắn đã dặn Phùng quả phụ đừng nói con gà là quà của mình mang đến.

Nhưng Nguyệt Dao rất thông minh, khi nhìn thấy gia đình Phùng quả phụ đột nhiên gϊếŧ gà, nàng liền cảm thấy có gì đó không ổn. Sau đó, bằng một vài biện pháp tra khảo sự thật đã được tiết lộ từ miệng Phùng Hỷ Muội 12 tuổi, sau đó nàng không uống một ngụm canh gà nào.

Tất cả đồ ăn mà Phó Thanh Vân đưa trước đó đều được đưa cho cô bé.

Sau khi Phó Thanh Vân biết được chuyện này, hắn rất thất vọng, không ngờ Nguyệt Dao lại nghiêm túc như vậy.

Nhưng vì lý do nào đó, bệnh của Nguyệt Dao đã thuyên giảm kể từ khi Phó Thanh Vân trở lại, nàng không nằm trên giường nữa, buổi chiều thậm chí còn thêu khăn tay.