Chương 8.2: Xỉ Nhục

Phó Thanh Vân vẫn còn năm hoặc sáu ngày nữa mới về nhà, vì vậy Tôn Thúy Nga đã

kể chuyện đó với muội muội trước.

"Tú Nhi, lại đây."

Tôn Thúy Nga vẫy tay gọi nàng lại.

Nghĩ tỷ tỷ có chuyện có chuyện cần tìm đến mình nên bước tới hỏi: "Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?"

Tôn Thúy Nga kéo cô nàng vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại rồi nở nụ cười thần bí nói: "Tú Nhi, tỷ tỷ đã giúp muội tìm được một cuộc hôn nhân tốt đẹp."

Tôn Tú Nhi sửng sốt, đột nhiên bất an nắm lấy tay Tôn Thúy Nga, khẩn khoản nói: "Tỷ tỷ muốn gả muội đi ư? Tỷ nghĩ muội phiền phức vậy ư? " Lúc nói chuyện, mắt nàng đỏ hoe, nức nở cầu xin: "Tỷ tỷ đừng gả Tú Nhi đi ! Tú Nhi không muốn kết hôn, muội chỉ muốn ở bên tỷ đến hết cuộc đời. "

Tôn Thúy Nga biết rằng kể từ khi phụ mẫu qua đời, muội muội đã rất phụ thuộc vào tỷ tỷ. Những năm tháng sống dưới mái nhà người khác, sống cuộc sống thận trọng và vất vả khiến con bé cảm thấy rất bất an.

Nàng đau khổ vỗ lưng Tôn Tú Nhi, an ủi nói: "Tú Nhi hiểu lầm tỷ tỷ rồi. Tỷ không có ý đó

Tú Nhi nghẹn ngào, khó hiểu nhìn Tôn Thúy Nga. Nhưng sau đó nàng lại nghe thấy Tôn Thúy Nga lại nói: “Sao muội không hỏi, ta muốn gả muội cho ai trước đã?”

Tôn Tú Nhi trực tiếp lắc đầu, chán ghét nói: “Muội không muốn biết."

Tôn Thúy Nga bất lực nhìn muội muội rồi tức giận nói: "Là A Tam! Nếu muội cưới đệ ấy, chúng ta sẽ là chị em dâu. Như vậy chúng ta sẽ không bao giờ phải chia xa nữa.”

Vừa nghe đến cái tên Phó A tam nàng đã rất phấn khích. Bản thân chỉ cho rằng do trùng tên mà thôi.

Nhưng sau khi nghe Tôn Thúy Nga nói những lời tiếp theo, nàng lập tức nhận ra rằng tỷ tỷ mình đang nói về Phó Thanh Vân, như vậy là càng khó tin.

"Nhưng tỷ tỷ, chẳng phải A Tam ca ca thích Tiểu Nguyệt cô nương sao?" Tôn Tú Nhi nghi ngờ hỏi.

Tôn Thúy Nga nói: "Muội quên Tiểu Nguyệt đã nói gì trong bữa tối hôm nọ? Nàng ta không hề thích đệ ấy chút nào. Chắc nàng ta nghĩ mình là một tiểu thư giàu có cho nên cảm thấy đệ ấy không xứng với mình.”

Tôn Tú Nhi lại càng cảm thấy khó hiểu, "Vậy thì nàng không thành hôn và sống với A Tam ca ca sao, như vậy không sợ người khác bàn tán sao?"

Tôn Thúy Nga nói, "Thì sao chứ? Chúng ta cứ lo liệu chuyện của mình trước đi.Bây giờ A Tam đang đi đánh xe thuê cho người ta, xem ra có kiếm được nhiều hơn tỷ phu của muội đó. Nhà mới lại rộng như vậy, chúng ta phải đi đâu mới tìm được đây.”

Tôn Thúy Nhi vẫn còn do dự, "Nhưng... ngôi nhà đó không phải là dùng tiền của Tiểu Nguyệt dựng lên sao? Muội sống ở đó có thích hợp không? Và... muội luôn cảm thấy A Tam ca ca thích Tiểu Nguyệt tỷ.”

Tôn Thúy Nga rất bực mình vì vì muội muội ngốc nghếch này.

"Sao muội lại thành thật như vậy?" Tôn Thúy Nga đầy hận ý nói: "A Tam đã cứu mạng nàng, dùng tiền xây nhà thì sao? Nếu không có A Tam, nàng ta đã bị các thúc của mình gϊếŧ chết rồi. Hơn nữa, nếu nàng không thành hôn với A Tam, thì một ngày nào đó nàng cũng sẽ thành hôn, cho nên đương nhiên không thể tiếp tục sống ở đây được? Cho nên, căn nhà này cuối cùng đều thuộc về A Tam. "

Tôn Tú Nhi dường như hiểu được. Cuối cùng bối rối gật đầu nói: “Muội hiểu rồi, tỷ tỷ.”

Lúc này Tôn Thúy Nga đã bình tĩnh hơn, hỏi: “Chuyện này đừng nói với bên ngoài nữa. Ta nói trước để muội yên tâm, đợi mấy ngày nữa A Tam trở về, mẫu thân sẽ nói chuyện với đệ ấy, nếu như A Tam đồng ý thì mối hôn sự này sẽ thành.”

Tim Tú Nhi đột nhiên đập như trống, nàng lại cảm thấy khó chịu.

"Vậy... liệu A Tam ca ca có đồng ý không?" nàng hỏi với khuôn mặt đỏ bừng.

Tôn Thúy Nga tràn đầy tự tin nói: "Đệ ấy đã già như vậy rồi thì làm gì còn lựa chọn nào nữa? Đừng lo lắng, việc này nhất định có thể.”

Nghe đến đây tim Tôn Tú Nhi đập nhanh hơn.

Ngày hôm sau là đêm giao thừa.

Mặc dù bữa tối giao thừa đã được tổ chức từ trước nhưng nhà họ Phó vẫn làm cơm, chỉ có điều là món ăn đã kém phong phú hơn rất nhiều so với trước đây. Nhưng nó cũng tốt hơn nhiều so với ngày bình thường.

Nguyệt Dao mấy ngày nay vẫn luôn ăn cháo và khoai lang với Phó mẫu, mỗi lần ăn xong cảm thấy chóng mặt, yếu ớt, dạ dày thiếu dầu trầm trọng. Vì thế sau khi đồ ăn được mang lên nàng đã nhanh chóng cầm đũa lên.

Phó mẫu nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, điều này càng khiến bà thấy khó chịu.

Trong cái tháng ngắn ngủi này, ngày nào nàng cũng chẳng làm gì cả, đợi đến giờ ăn thì đến ăn. Hơn nữa nàng lại còn ăn rất nhiều và cũng không quan tâm đến người khác chút nào.

Nhìn nàng như thế này, có vẻ như đúng là không muốn thành hôn.

Nghĩ đến đây, Phó mẫu càng thêm chán ghét.

Đột nhiên, bà đưa món trứng xào hành yêu thích của Nguyệt Dao cho Tú Nhi. Sau đó cố ý nói: “Tú Nhi, ăn nhiều một chút, hôm nay con làm nhiều việc nhất, ngươi chặt củi, hái rau, xách nước, giặt đồ, chăm sóc đám trẻ, làm gì có thời gian nhàn rỗi. Không giống như một số người, cả ngày không làm việc gì nhưng lại ăn nhiều nhất." Nói xong, bà trực tiếp đặt một chiếc đũa lớn rau củ vào bát Tôn Tú Nhi.

Tôn Tú Nhi thụ sủng nhược kinh kích động nói đa tạ lia lịa.

Phó mẫu liếc nhìn Nguyệt Dao, sau khi thấy vẻ mặt nàng dừng lại, bà thản nhiên gắp rau và đậu phụ bên cạnh.

Phó mẫu nhanh chóng gắp đẩy bát rau xanh đặt trước mặt cháu gái Nữu Nữu.

“Cháu gái ngoan, ăn thêm món đậu hũ cháu thích đi.”

Nguyệt Dao siết chặt đôi đũa, vẻ mặt âm trầm. Một lúc sau, nàng cố gắng ổn định tâm tình rồi gắp dưa muối vào bát.

Phó mẫu đi trước nàng một bước, lấy bát thức ăn lại rồi đặt trước mặt con dâu thứ hai.

“Xảo Nhi ta nhớ con thích ăn đồ chua."

Nguyệt Dao cuối cùng không nhịn được nữa, đột nhiên đứng dậy, dùng sức đập đũa xuống bàn, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

“Bà có ý gì đây.” Nàng lạnh lùng nhìn Phó mẫu, cả khuôn mặt tỏa ra khí chất đáng sợ.

Không ai ngờ rằng Nguyệt Dao đột nhiên nổi giận, tất cả đều bị sốc. Nhưng Nguyệt Dao lại hỏi: "Bà cho rằng ta là kẻ ăn bám cho nên không thích ta?"

Phó mẫu không khỏi cảm thấy áy náy nhưng vẫn còn cố già mồm: "Ta không làm vậy, là con suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Nguyệt Dao khinh thường: "Dám làm không dám nhận!" Nói xong, xoay người trở về phòng.

Mọi người nhìn nhau, không ai ngờ rằng Nguyệt Dao lại có tính khí thất thường như vậy, nàng ấy vậy mà đột nhiên nổi giận với Phó mẫu.

Ai cũng biết trong gia đình này, Phó mẫu là người có địa vị cao nhất, không ai dám nói chuyện với bà như vậy.

Bị trách khứ trước mặt con cháu như vậy khiến bà không thể đứng dậy.

Để giữ thể diện Phó mẫu đành lớn tiếng nói với phòng Nguyệt Dao: "Nếu có bản lĩnh thì đi đi, đừng có ở đây mà lười biếng như vậy nữa.”

Nghe xong, Nguyệt Dao, người vừa trở về phòng, ngay lập tức nắm chặt ngón tay, sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ.

Nàng đang nghĩ: Nếu rời bỏ Phó Thanh Vân, liệu Nguyệt Dao này có thực sự không thể sống được nữa không?