Trước khi chuyển đến ngôi nhà mới, Phó Thanh Vân đã chở mẫu thân và Nguyệt Dao đến chợ để mua chút đồ . Vì nhà mới không có gì nên phải mua nhiều thứ.
Khi họ đến chợ, Phó mẫu đã mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày. Nồi và chảo, chổi và xẻng hốt rác, xô chiếm phần lớn không gian của toa xe.
Thứ Nguyệt Dao mua là đồ dùng cá nhân. Ví dụ như: ủ tay, dầu dưỡng da, chỉ thêu, vải, hương... Sau này thấy ngoài chợ có người bán hoa lộc đề mùa đông, nghĩ trồng ngoài sân sẽ thích hợp nên nàng cũng đi chọn một cây.
Thấy nàng mua đồ đắt tiền như vậy, Phó mẫu không khỏi thuyết phục nàng: "Tiểu Nguyệt! Không phải trước đây con vừa may quần áo mới sao? Tại sao con lại mua vải?"
"Còn có chỗ huân hương này có tác dụng gì? Mua có ít cũng tốn mấy chục văn tiền, lãng phí quá.”
“Còn cây mai vàng này nữa? Nhà Vương đại thẩm cũng có một cây lớn. Nếu như con thích thì qua nhà gì xin là được rồi.”
Dù Nguyệt Dao mua gì thì Phó mẫu đều nói như vậy. Có người đi bên cạnh lèm bèm như vậy khiến cho Nguyệt Dao rất khó chịu. Nàng chỉ ngồi trong xe, mặt tối sầm nói:”Ta không còn gì cần mua nữa, các người cứ đi đi!" Sau đó nàng không xuống xe nữa, cũng không nói với Phó mẫu một lời.
Phó mẫu nghĩ: Cô nương nhà giàu này nóng tính thật, bà mới nói có mấy câu mà đã làm mình làm mẩy.
Bà thầm lo lắng nếu tính khi Nguyệt Dao nóng nảy như vậy thì con trai mình sau này sẽ phải chịu thiệt.
Về đến nhà, Nguyệt Dao xuống xe, tức giận trở về phòng.
Phó mẫu nhìn theo bóng lưng nàng, ngập ngừng không nói. Cuối cùng, bà quay sang con trai mình và nói: “Tam Nhi, sau này cần phải dạy dỗ nàng dâu này thôi. Chúng ta không yêu cầu con bé phải làm việc ngoài đồng, cắt cỏ và trồng rau. Nhưng ít nhất Nguyệt Dao phải lo liệu mọi việc lớn nhỏ ở nhà chứ. Con nhìn xem, trên xe có nhiều đồ đạc như vậy, con bé thậm chí còn không giúp chuyển vào, sau này hai đứa sẽ sống ra sao đây.”
Phó Thanh Vân nhận thấy bầu không khí giữa mẫu thân hắn và Nguyệt Dao có gì đó không ổn, liền thở dài thuyết phục: "Mẫu thân, để con làm đi. Đừng cằn nhằn nàng ấy nữa. Sau này nàng ấy muốn mua gì thì cứ để nàng mua đi, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền.” Nói xong hắn ôm bình nước đi vào phòng bếp.
Phó mẫu tức nổ phổi khi thấy con trai mình bảo vệ Nguyệt Dao như vậy.
Lúc này bà lại thấy Nguyệt Dao vừa mới đi ra ngoài rồi lại quay về.
Nàng không nói chuyện với Phó mẫu cũng không nhìn bà, lên xe ngựa lấy đồ đã mua rồi trở về phòng, hồi lâu không ra ngoài.
Phó mẫu chết lặng tại chỗ, cảm thấy chán nản.
Thời buổi này có con dâu nào không sợ mẹ chồng? Mỗi khi bước vào cửa họ thậm chí không dám lớn tiếng.
Tiểu Nguyệt này tốt rồi, còn chưa vào cửa đã không coi mẫu thân chồng ra gì rồi.
Phó mẫu rất tức giận nhưng bà lại nghĩ đến chuyện nàng không cần sính lễ mà còn đưa bạc để họ xây nhà. Cuối cùng chỉ có thể thở dài thừa nhận.
Sau khi Nguyệt Dao trở về phòng, nàng lấy huân hương ra, sau đó mở hết tủ quần áo, đóng cửa sổ lại, định xông cả nhà.
Ngôi nhà mới xây có mùi nồng nặc, đồ đạc mới làm cũng có mùi nồng nặc mùi nước sơn. Mặc dù để thoáng mấy ngày nhưng vẫn còn mùi.
Nguyệt Dao đã nghĩ đến việc dùng huân hương để xông nhà nhưng lại bị Phó mẫu mắng.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Dao liền đau đầu.
Nàng đã không suy nghĩ nhiều khi chọn quay về cùng Phó Thanh Vân. Bởi vì trước đó bản thân cũng đã sống ở nông thôn được nửa năm, dù có khổ sở hơn một chút nhưng vẫn luôn bình yên.
Khi đó họ xung huynh muội với nhau, thôn dân cũng không biết họ cho nên mới tưởng là thật.
Nhưng thôn dân ở đây biết rất rõ về Phó Thanh Vân, cách xưng hô đó cũng chẳng còn có tác dụng. Hơn nữa, nàng ấy là một cô nương, lúc quay về với Phó Thanh Vân cho dù có đưa ra lý do gì cũng không thể che giấu được sự ám muội của mình.
Nguyệt Dao dần dần cũng bỏ ngoài tai những lời nói của tất cả mọi người. Có thể bảo toàn tính mạng là tốt rồi, nàng cũng không quan tâm đến danh tiếng của mình.
Nhưng người khác có thể bỏ qua, nhưng mẫu thân của Phó Thanh Vân cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy. Mỗi lần nhìn nàng bằn ánh mắt của con dâu Nguyệt Dao luôn cảm thấy khó chịu, nổi da gà.
Điều khiến nàng càng khó chịu hơn là lão thái bà này có lẽ sẽ dọn đến ở cùng với nàng. Sau này nghĩ đến việc chỉ cần ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bà ta Nguyệt Dao đã cảm thấy đau đầu rồi.
Nguyệt Dao là nàng công chúa, bản tính kiêu ngạo, sao có thể nghe lời của một thôn phụ cơ chứ? Không dạy cho bà một bài học, đó chỉ là vì nể mặt Phó Thanh Vân mà thôi.
Nhưng bây giờ nhà mới đã xây xong, bà sẽ dọn vào ở cùng. Nguyệt Dao chỉ nghĩ về điều đó đã cảm thấy khó chịu.
Chương 7.1
Lúc này, Phó Thanh Vân gõ cửa bước vào, trên tay cầm một chiếc chăn len.
Nguyệt Dao tò mò nhìn nó rồi hỏi: “Sao vậy?”
Phó Thanh Vân đi đến bên giường, cởi ga trải giường cũ ra rồi nói: “Ta thấy người khá sợ lạnh, cho nên mua một chiếc chăn nhung đến.”
Nguyệt Dao sửng sốt.
Sáng sớm nàng đã nhìn thấy chiếc chăn này, vốn định mua, nhưng khi thấy giá quá cao nên quyết định không mua. Lão thái bà đó cứ nhìn nàng, sợ nàng tiêu tiền bừa bãi. Nếu thực sự mua chiếc chăn này không biết bà sẽ nói đến mức nào nữa. Hơn nữa, Nguyệt Dao cũng biết tiền của Phó Thanh Vân đều từ đám cướp. Ban đầu vốn đã không có nhiều, sau khi chúng được sử dụng để xây nhà xong thì cũng dần ít đi rồi.
Một năm qua, nàng đã dần thích nghi với cuộc sống nông thôn. Biết rằng không thể giống như trước. Vì vậy, cuối cùng nàng chẳng mua chiếc chăn đó nữa. Không ngờ Phó Thanh Vân lại lén mua chiếc chăn len này.
Sửng sốt trong chốc lát, Nguyệt Dao cảm thấy trong lòng có chút nóng lên nhưng trên mặt lại giả vờ bình tĩnh.
"Sao lại lãng phí tiền của mình như vậy? Chiếc chăn này quá đắt." Nguyệt Dao tức giận nói.
Một chiếc chăn nhung trị giá một lượng bạc thực sự quá đắt.
Phó Thanh Vân có chút buồn bực, nhưng lại thản nhiên khoe khoang: “Chúng ta có tiền, muốn thì mua, đừng suy nghĩ nhiều.”
Nguyệt Dao tò mò hỏi: “Vậy chúng ta có bao nhiêu tiền?”
Phó Thanh Vân tính toán một lúc sau đó nói: “Sau khi trừ đi chi phí đi lại, phí xây dựng nhà ở và số tiền chi tiêu linh tinh trong hai ngày qua, vẫn còn… gần ba mươi lạng!”
Điều này giống với ước tính của nàng. Nguyệt Dao cau mày, lo lắng nói: “Phó Thanh Vân chúng ta có quá ít tiền.”
Nàng là công chúa, ba mươi lạng còn chẳng đủ để làm ra một bộ trang sức tử tế. Nghĩ đến cả đời hoang phí đến bâu giờ chỉ có ba mươi lượng tiền sinh hoạt, Nguyệt Dao trong nháy mắt mất đi cảm giác an toàn.
Phó Thanh Vân liền nói: “Sau Tết, ta sẽ tìm một công việc để làm, đến lúc đó chúng ta sẽ lại có tiền.”
“Vậy ngươi có thể kiếm được bao nhiêu tiền? " Nguyệt Dao chớp đôi mắt đẹp tò mò hỏi.
Phó Thanh Vân bị ánh mắt ngây thơ của nàng làm cho choáng váng, một lúc sau hắn mới tỉnh táo lại, quay mặt đi nói: “Nếu làm công việc chân tay bình thường, nhiều nhất 60-70 văn tiền. Vì vậy ta dự định dùng xe ngựa để đón và trả khách. Ta đã tìm hiểu rồi chắc chắn có thể kiếm được hai lạng bạc một tháng.
Nguyệt Dao suy nghĩ một chút, đề nghị: "Đừng tùy tiện tiêu phí 30 lạng bạc đó nữa nữa. " Sau tết, có thể mua một số ruộng và thuê một số tá điền đến chăm sóc như vậy sẽ có được một khoản lợi nhuận khổng lồ. Cho dù ở thời điểm nào thì đất cũng không bị mất giá, đó là giao dịch bảo toàn vốn nhất.
Phó Thanh Vân sửng sốt, hắn không ngờ Nguyệt Dao sẽ nói ra những lời như vậy.
Từ biểu tình của hắn, Nguyệt Dao có thể nhìn ra được suy nghĩ của Phó Thanh Vân, nàng ngẩng đầu tức giận nói: “Cái gì? Ngươi tưởng ta chỉ biết ăn và uống thôi sao? Đừng đánh giá thấp ta như vậy, trước đó ta cũng đã từng có một số cửa hàng và khá nhiều ruộng đất đó. Tiền của ngươi quá ít cho nên chỉ có thể mua được một số mảnh ruộng mà thôi.”
Phó Thanh Vân sau đó nhớ ra rằng những nàng công chúa và hoàng tử trong cung, ngoài số bạc hàng tháng, còn có rất nhiều tài sản riêng.
Liên phi được sủng ái nhiều năm như vậy, Nguyệt Dao cũng được hoàng đế vô cùng yêu quý. Bình thường mỗi lần ban thưởng đều rất hào phóng, tài sản riêng của nàng cũng có rất nhiều.
Nghĩ đến đây, hắn càng cảm thấy thật đáng thương cho Nguyệt Dao.
Sau khi hoàn toàn ổn định cuộc sống ở nhà mới, chỉ còn năm sáu ngày nữa là đến tết. Trước Tết, Phó Thanh Vân chán không có việc gì làm cho nên bèn lên phố tìm việc.
Hắn đã kí kết với một nhà xe, bên đó cam kết sẽ giới thiệu hắn, lợi nhuận là 20%.
Tuy tiền ít đi nhưng việc đi lại có lượng khách hàng lớn và tương đối ổn định, tốt hơn chuyện chính hắn phải đi tìm khách hàng.
Phó Thanh Vân đã nghĩ đến chuyện này, sau khi quen với nơi này và quen biết nhiều người hơn, hắn sẽ rời khỏi đó và làm việc một mình.
Cuối năm rất bận rộn, ngươi người xa quê đều quay về nhà. Cho nên có rất nhiều ngươi thuê xe.
Phó Thanh Vân đã có thể chịu đựng khổ sở cho nên đã chọn một mối làm ăn ở Vân Chân, cả đi cả về mất mười ngày. Bởi vì hắn không vội về nhà ăn Tết nên tiền hoa hồng rất hào phóng, gấp đôi số tiền thông thường,
Phó mẫu rất đau khổ khi biết hắn phải ra ngoài kiếm tiền trong dịp Tết như vậy. Năm nay hắn không thể ăn cơm đoàn tụ ở nhà, Phó mẫu đã chuẩn bị trước một bữa cơm đêm trừ tịch, nói rằng đã nhiều năm rồi gia đình mới đoàn tụ nên năm nay mọi người đều phải quây quần bên nhau.
Bữa cơm trừ tịch được tổ chức tại nhà mới của Phó Thanh Vân vì đây là nơi rộng rãi.
Phó mẫu cũng gọi hai người con dâu của mình đến, cuối cùng sau nửa ngày bận rộn một mâm cơm tươm tất cũng đã hoàn thành.
Bữa cơm trừ tịch năm nay có thịt và cá, rau củ đầy đủ, cả người lớn và trẻ em đều rất thích thú, chỉ riêng Nguyệt Dao cảm thấy ồn ào cho nên có chút khó chịu, nhưng nàng không lộ ra ngoài, bởi vì nàng biết đây là họ hàng của Phó Thanh Vân,
Nàng không có tư cách mời người khác rời đi.
Nữ thân ngồi ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh, vội vàng ăn mấy miếng rồi định đứng dậy trở về phòng, không ngờ đúng lúc này lại đột nhiên nghe thấy Phó Thanh Vân nói: “ Mẫu thân, xin hãy chăm sóc Tiểu Nguyệt thật tốt trong thời gian con vắng mặt. Lúc trước nàng luôn có nha hoàn hầu hạ cho nên không biết làm gì cả.”
“Ta biết, ta biết, mẫu thân nhất định sẽ chăm sóc con bé thật tốt.”
Phó Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm và nói: "Đa tạ mẫu thân. "
Nhưng sau đó Phó mẫu lại mỉm cười nói: “Con không còn trẻ nữa. Giờ con đã có nhà và có việc làm. Thứ duy nhất còn thiếu là chuyện chung thân đại sự. Lần này con về, mẫu thân sẽ chọn ngày lành tháng tốt để sắp xếp hôn lễ cho con càng sớm càng tốt. "
Nguyệt Dao ở một bên nghe xong đột nhiên biến sắc.