Chương 8.1: Xỉ Nhục

Nghe xong, cô con gái út Nữu Nữu tức quay lại nhìn Nguyệt Dao, ngây thơ trìu mến hỏi: "Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, tỷ sắp làm tân nương à.”

Sắc mặt Nguyệt Dao càng trở nên khó coi hơn, nhưng khi nhìn thấy Phó mẫu lại mỉm cười nói: "Con không thể gọi là Tiểu Nguyệt tỷ tỷ nữa mà phải gọi là Tiểu Nguyệt thẩm thẩm đó."

Nghe vậy, Nữu Nữu lập tức ngọt ngào gọi Nguyệt Dao: "Tiểu Nguyệt thẩm."

Cô bé mới năm tuổi, giống như một đứa trẻ vậy. Câu đáp ngây thơ gay lập tức khiến cả nhà bật cười.

Trong toàn bộ đại sảnh chỉ có Nguyệt Dao và Phó Thanh Vân là không cười nổi.

Sắc mặt của Nguyệt Dao lúc nào cũng căng thẳng. Phó Thanh Vân ngập ngừng nói, thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn Nguyệt Dao.

Nhưng Nguyệt Dao đột nhiên đứng dậy, khách khí xa cách nói: "Hôm nay mọi người đều ở đây, con có chuyện cần phải làm rõ."

Nàng nghiêm túc như vậy lập tức phá bầu không khí vui vẻ của mọi người. Nhưng mọi người đều không nghĩ nhiều mà chỉ cho rằng nàng còn điều gì đó muốn nói.

Chỉ có Phó Thanh Vân đột nhiên có dự cảm không tốt, trong lòng đột nhiên co rút, nhìn thẳng về phía Nguyệt Dao.

Tuy nhiên, Nguyệt Dao không nhìn hắn.

Dừng một chút, nàng chậm rãi nói: "Mọi người chắc chắn đã nghe nói về trải nghiệm của Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt thực sự không còn nơi nào khác để đi nên mới về cùng A Tam. Nhưng ta và A Tam chỉ là tình cảm huynh muội mà thôi. Tiểu Nguyệt đã nói điều này ngay từ đầu rồi, hy vọng mọi người... sẽ không tiếp tục hiểu lầm nữa. " Nói xong, nàng hành lễ rồi không để ý đến phản ứng của mọi người mà đi thẳng về phòng.

Phó mẫu không hiểu lời nàng nói, quay sang hỏi con trai: "Con bé có ý gì? Chẳng phải hai đứa sẽ thành hôn sao..." Đang nói, bà phát hiện sắc mặt con trai mình nhất thời trở nên xấu xí, đôi mắt tràn đầy thất vọng.

Phó mẫu dừng lại một lúc sau đó đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Đây rõ là chàng có tình nhưng nàng lại không có ý.

Nghĩ đến việc con trai mình quan tâm đến Tiểu Nguyệt đó như thế nào, Phó mẫu bỗng cảm thấy đau lòng.

Bà nhẹ nhàng thở dài, an ủi nói: “Trên đời không thiếu cỏ thơm, ngày mai ta sẽ đến gặp Tống bà mối, nhờ bà ta sắp xếp một mối hôn sự tốt đẹp cho con.”

Phó Thanh Vân nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Mẫu thân chuyện này không gâos." Sau đó, hắn quay sang nói mọi người: "Mọi người ăn nhanh đi! Nếu không ăn, đồ ăn sẽ nguội mất."

Nhìn thấy nụ cười gượng ép của con trai, Phó mẫu lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Bà quyết định có thời gian sẽ tìm nói chuyện với Nguyệt Dao.

Đêm đó, Phó Thanh Vân uống quá nhiều cuối cùng say khướt trở về phòng. Hôm sau trời tối nhưng hắn lại đi đón khách.

Một ngày sau khi Phó Thanh Vân rời đi, Phó mẫu đã cố tình đến tìm Nguyệt Dao để nói chuyện.

Bà mỉm cười hỏi: "Tiểu Nguyệt! Năm nay con 16 tuổi phải không?"

Thấy lão bà đột nhiên hỏi tuổi của mình, Nguyệt Dao đột nhiên trở nên cảnh giác. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Phó mẫu, bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, năm nay con 16 tuổi.”

Phó mẫu lại cười giả là: “Cũng không còn quá nhỏ, tuy con và Tam nhi xưng với nhau là huynh muội, ta cũng có thể coi như là mẫu thân của con. Chuyện nhân sinh đại sự của con ta cũng nên quan tâm. Nhà mẹ ta có một đứa cháu, năm nay nó 18 tuổi, tướng mạo cũng..."

Đang nói chuyện nhiệt tình, bỗng Nguyệt Dao lại tạ cho bà một gáo nước lạnh: "Bá mẫu vẫn nên quan tâm đến con ruột của mình trước đi! Huynh ấy đã 24 tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ. Nếu trì hoãn thêm nữa, sẽ không có cô nương nào chịu cưới huynh ấy đâu.”

Nói xong, nàng hài lòng liếc nhìn Phó mẫu lúc này mặt đã chuyển sang màu gan lợn, cúi đầu tiếp tục ăn.

Thực tế là không có món ăn nào ngon. Phó Thanh Vân không có ở nhà, Phó mẫu lại cực kỳ đạm bạc, chỉ có khoai lang, cháo trắng kèm dưa chua. Cháo thậm chí còn là là loại cháo tấm có tạp chất.

Nhưng Nguyệt Dao ăn rất tao nhã, giống như đang chậm rãi nếm thử món ăn ngon nhất.

Biểu hiện này chính là sự khıêυ khí©h trong mắt Phó mẫu.

Bà tức giận nghĩ: Thế thì thôi, dù có lấy một tiểu thư nhà giàu thì bà cũng không thể chăm sóc được.

Kể từ đó, Phó mẫu đã hoàn toàn ngừng cố gắng đưa Nguyệt Dao và Phó Thanh Vân đến với nhau. Sáng sớm hôm sau, bà nhanh chóng đến nhà Tống bà mối.

Tống bà mối lúc đầu còn khá ngạc nhiên, dù sao người trong và ngoài làng đều nói Nguyệt Dao là vị hôn thê của Phó Thanh Vân, nhưng bây giờ Phó mẫu lại yêu cầu bà mối tìm cô nương cho Phó Thanh Vân, điều này thực sự rất khó hiểu.

Nói đến đây, Phó mẫu lại tức giận, nhưng vì danh dự của con trai và Nguyệt Dao, bà chỉ có thể nói: “Trước đó đều là dân làng hiểu lầm, hai đứa nhỏ không giống như mọi người nghĩ đâu.”

“Tống bà mối nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?"

Phó mẫu vẫy chiếc khăn tay của mình rồi nói với giọng bất lực: "Tiểu Nguyệt này là con gái của một gia đình giàu có, nhưng nàng không thích Tam nhi của tôi chút nào. Nàng ta thật sự không có nơi nào để đi nên mới đi theo Tam nhi. Hai người ngay từ đầu đã nói chỉ là huynh muội mà thôi. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi không tin. Tôi cứ tưởng cô nương đó ngại nên mới nói vậy. Cho đến mấy ngày trước, khi tôi định sắp xếp lễ thành hôn cho hai đứa thì con bé bỗng trở nên lo lắng. Lúc đó tôi mới biết rằng họ không nói dối. Từ lúc đó trở đi, tôi mới biết rằng chúng không nói dối. Về phần đứa con trai thứ ba của tôi, nó không còn trẻ nữa, cũng không thể trì hoãn chuyện thành hôn được nữa. "

Tống bà mối nghe xong hiểu được tình hình thì lại cảm thấy không vui. Trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng sau đó vẫn nhận tiền cọc cả Phó mẫu và đáp ứng nhu cầu của bà.

Rất nhanh hai ngày đã trôi qua.

Tống bà mối rất nhanh đã giới thiệu cho Phó Thanh Vân nghe về một cô gái đến từ Lý Gia Trang ở thôn bên cạnh.

Lý cô nương năm nay 17 tuổi, nghe người ta đồn nàng chính là hoa khôi của Lý gia trang.

CÔ nương này năm ngoái đã bàn chuyện hôn sự hai lần nhưng do thách sính lễ quá cao nên không có thành mối hôn sự nào hết.

Phụ mẫu cô ta cũng từng nói, nếu muốn gả con gái thì sinh lễ ít nhất phải là năm lượng, nếu thấp hơn thì đừng mơ tưởng.

Phó mẫu sau nghi tiền sính lễ là năm lạng bạc thì rất tức giận.

"Gia đình đó là con gái đó à? Chúng ta đều là nông dân ở quê, làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?"

Tống bà mối nói: "Sính lễ đó quả thực rất cao, trước đó không phải bà nói muốn tìm người có ngoại hình nào đó sao? Tôi nghĩ đến cô ta đầu tiên. Nhưng Lý cô nương là đại tỷ trong nhà, lại có ba đệ đệ, cho nên nhà họ Lý muốn giá tốt để trợ cấp cho mấy đứa con trai. Đây là hiện tượng rất phổ biến ở mấy gia đình nghèo.”

Phó mẫu vẫn cảm thấy 5 lạng bạc là quá nhiều. Nó đơn giản là một mức giá cao ngất trời!

Vậy nên bà bèn chuyển chủ đề, nói với Tống bà mối: “Tôi không cần phải đặc biệt xinh đẹp, xinh đẹp quá sẽ cảm thấy khó chịu, trong nhà lại có nhiều đệ đệ, nghĩ thôi cũng thấy phiền toái rồi. Tôi chỉ cần dung mạo đoan chính, tính tình ôn hòa là được.”

Tống bà mối gật đầu nói: “Bà nói như vậy trong lòng ta có một chủ ý, tôi sẽ xem xét xem ai thật sự phù hợp với con trai bà.”

Phó mẫu nói: “Đa tạ.” Sau đó bà tiễn Tống bà mối đi.

Ngay khi bà mối Song rời đi, Phó mẫu không nhịn được mắng Lý gia đó một trận.

Lúc này, con dâu lớn Tôn Thúy Nga nghe thấy tiếng mẹ chồng, lưỡng lự đi tới.

“Mễu thân người thật sự muốn tìm mối cho Tam đệ à?” Tôn Thúy Nga hỏi.

Phó mẫu thở dài, "Đúng vậy. Ba Thằng bé đã 24 tuổi rồi, chúng ta không thể trì hoãn chuyện này được nữa."

Tôn Thúy Nga dừng lại và ngập ngừng nói: “Con có một ý tưởng không biết có được không."

Phó mẫu nhìn thấy nàng do dự như vậy thì tức giận hỏi: "Con rốt cuộc muốn nói gì vậy?"

Tôn Thúy Nga lấy hết can đảm, mạnh dạn nói: "Mẹ chồng, con muốn nói ... Tú Nhi sau Tết Nguyên Đán 15 tuổi, đã đến tuổi lấy chồng...mà Tam đệ cũng đã đến tuổi thành thân, vậy tại sao không... để họ trở thành một cặp. Như vậy người cũng có thể yên tâm về gia cảnh của con bé.”

Tôn Tú Nhi là muội muội của Tôn Thúy Nga.

Bốn năm trước, phụ mẫu của Tôn Thúy Nga lần lượt qua đời, nàng vì lo lắng cho muội muội nên đã đưa Tú Nhi về nhà chồng.

Tôn Tú Nhi sống ỷ lại vào người khác, để không làm khó tỷ tỷ, nàng còn nhỏ đã biết giúp việc nhà, chăm sóc trẻ con và thỉnh thoảng làm ruộng. Nàng thực sự là người nhạy cảm và có năng lực.

Nhưng bản thân quá lý trí, dường như không có cảm giác tồn tại nên thường xuyên bị người khác coi thường.

Sau khi Tôn Thúy Nga nhắc đến điều này, Phó mẫu mới nhớ ra rằng cô gái này đã đến tuổi thành hôn.

Đôi mắt nàng sáng lên, lẩm bẩm: “Tú Nhi là một cô gái ngoan, nhưng con bé còn hơi nhỏ.”

Tôn Thúy Nga vội nói: "Không quá trẻ, cũng không quá trẻ, đã có nguyệt sự rồi!"

Phó mẫu vẫn do dự, bà vẫn cảm thấy Tôn Tú Nhi nhỏ nhắn gầy gò, nhìn có vẻ không cởi mở, nhìn thậm chí còn tệ hơn Nguyệt Dao rất nhiều. Bà lo lắng con trai sẽ không thích cô nương đó.Tôn Thúy Nga quan sát biểu cảm của bà sau đó nói: "Mẫu thân, phụ mẫu thân sinh con không còn ở đây nữa. Người cũng giống như mẫu thân của con vậy, chỉ cần người đồng ý, con dâu sẽ không đòi một đồng tiền làm sính lễ, con chỉ mong sau này mẹ chồng và tam ca sẽ đối xử thật tốt với Tú Nhi là con dâu đã hài lòng rồi. "

Không cần tiền sính lễ ư!

Câu nói này khiến Phó mẫu ngay lập tức cảm động.

Bà lập tức hỏi: “Con nói không cần sính lễ?”

Tôn Thúy Nga cúi đầu khiêm tốn nói: “Tú Nhi được mẹ chồng nhận nuôi tính ra cũng đã nhiều năm rồi, ân huệ lớn như vậy, làm sao con có thể đòi tiền sính lễ được? Hơn nữa, tính cách của Tam đệ rất đáng tin cậy. Chỉ cần đệ ấy đối xử tốt với Tú Nhi là con đã thấy đủ rồi"

Những lời này không chỉ khen ngợi Phó mẫu mà còn khen ngợi Phó Thanh Vân, Phó mẫu nghe vậy rất vui mừng.

Bà cẩn thận suy nghĩ, phát hiện gả cho Tôn Tú Nhi cũng có chỗ tốt.

Trước hết, bà có thể tiết kiệm rất nhiều tiền nhờ việc không cần chuẩn bị sính lễ. Thứ hai, Tôn Tú Nhi là một đứa trẻ mồ côi, không có sự ràng buộc của nhà ngoại, như vậy sẽ tập trung vào nhà chồng. Cuối cùng, Tôn Tú Nhi biết làm việc, tính tình ngoan ngoãn, nghe lời, chắc chắn sẽ không giống như Nguyệt Dao thỉnh thoảng phớt lờ và mâu thuẫn với bà. Con bé cũng sẽ không hành động như một tiểu thư và ra lệnh cho con trai mình.

Nghĩ như vậy, bà bỗng thấy Tôn Tú Nhi khá phù hợp, sau đó vui vẻ đồng ý.

Mẹ chồng và con dâu đã bàn xong, như vậy lễ thành hôn đã hoàn thành được hơn một nửa, việc duy nhất còn lại phải làm là thông báo cho hai bên liên quan.