Chương 7.1: Chỉ Thiếu Mỗi Chuyện Chung Thân Đại Sự Mà Thôi

Trước khi chuyển đến ngôi nhà mới, Phó Thanh Vân đã chở mẫu thân và Nguyệt Dao đến chợ để mua chút đồ . Vì nhà mới không có gì nên phải mua nhiều thứ.

Khi họ đến chợ, Phó mẫu đã mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày. Nồi và chảo, chổi và xẻng hốt rác, xô chiếm phần lớn không gian của toa xe.

Thứ Nguyệt Dao mua là đồ dùng cá nhân. Ví dụ như: ủ tay, dầu dưỡng da, chỉ thêu, vải, hương... Sau này thấy ngoài chợ có người bán hoa lộc đề mùa đông, nghĩ trồng ngoài sân sẽ thích hợp nên nàng cũng đi chọn một cây.

Thấy nàng mua đồ đắt tiền như vậy, Phó mẫu không khỏi thuyết phục nàng: "Tiểu Nguyệt! Không phải trước đây con vừa may quần áo mới sao? Tại sao con lại mua vải?"

"Còn có chỗ huân hương này có tác dụng gì? Mua có ít cũng tốn mấy chục văn tiền, lãng phí quá.”

“Còn cây mai vàng này nữa? Nhà Vương đại thẩm cũng có một cây lớn. Nếu như con thích thì qua nhà gì xin là được rồi.”

Dù Nguyệt Dao mua gì thì Phó mẫu đều nói như vậy. Có người đi bên cạnh lèm bèm như vậy khiến cho Nguyệt Dao rất khó chịu. Nàng chỉ ngồi trong xe, mặt tối sầm nói:”Ta không còn gì cần mua nữa, các người cứ đi đi!" Sau đó nàng không xuống xe nữa, cũng không nói với Phó mẫu một lời.

Phó mẫu nghĩ: Cô nương nhà giàu này nóng tính thật, bà mới nói có mấy câu mà đã làm mình làm mẩy.

Bà thầm lo lắng nếu tính khi Nguyệt Dao nóng nảy như vậy thì con trai mình sau này sẽ phải chịu thiệt.

Về đến nhà, Nguyệt Dao xuống xe, tức giận trở về phòng.

Phó mẫu nhìn theo bóng lưng nàng, ngập ngừng không nói. Cuối cùng, bà quay sang con trai mình và nói: “Tam Nhi, sau này cần phải dạy dỗ nàng dâu này thôi. Chúng ta không yêu cầu con bé phải làm việc ngoài đồng, cắt cỏ và trồng rau. Nhưng ít nhất Nguyệt Dao phải lo liệu mọi việc lớn nhỏ ở nhà chứ. Con nhìn xem, trên xe có nhiều đồ đạc như vậy, con bé thậm chí còn không giúp chuyển vào, sau này hai đứa sẽ sống ra sao đây.”

Phó Thanh Vân nhận thấy bầu không khí giữa mẫu thân hắn và Nguyệt Dao có gì đó không ổn, liền thở dài thuyết phục: "Mẫu thân, để con làm đi. Đừng cằn nhằn nàng ấy nữa. Sau này nàng ấy muốn mua gì thì cứ để nàng mua đi, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền.” Nói xong hắn ôm bình nước đi vào phòng bếp.

Phó mẫu tức nổ phổi khi thấy con trai mình bảo vệ Nguyệt Dao như vậy.

Lúc này bà lại thấy Nguyệt Dao vừa mới đi ra ngoài rồi lại quay về.

Nàng không nói chuyện với Phó mẫu cũng không nhìn bà, lên xe ngựa lấy đồ đã mua rồi trở về phòng, hồi lâu không ra ngoài.

Phó mẫu chết lặng tại chỗ, cảm thấy chán nản.

Thời buổi này có con dâu nào không sợ mẹ chồng? Mỗi khi bước vào cửa họ thậm chí không dám lớn tiếng.

Tiểu Nguyệt này tốt rồi, còn chưa vào cửa đã không coi mẫu thân chồng ra gì rồi.

Phó mẫu rất tức giận nhưng bà lại nghĩ đến chuyện nàng không cần sính lễ mà còn đưa bạc để họ xây nhà. Cuối cùng chỉ có thể thở dài thừa nhận.

Sau khi Nguyệt Dao trở về phòng, nàng lấy huân hương ra, sau đó mở hết tủ quần áo, đóng cửa sổ lại, định xông cả nhà.

Ngôi nhà mới xây có mùi nồng nặc, đồ đạc mới làm cũng có mùi nồng nặc mùi nước sơn. Mặc dù để thoáng mấy ngày nhưng vẫn còn mùi.

Nguyệt Dao đã nghĩ đến việc dùng huân hương để xông nhà nhưng lại bị Phó mẫu mắng.

Nghĩ tới đây, Nguyệt Dao liền đau đầu.

Nàng đã không suy nghĩ nhiều khi chọn quay về cùng Phó Thanh Vân. Bởi vì trước đó bản thân cũng đã sống ở nông thôn được nửa năm, dù có khổ sở hơn một chút nhưng vẫn luôn bình yên.

Khi đó họ xung huynh muội với nhau, thôn dân cũng không biết họ cho nên mới tưởng là thật.

Nhưng thôn dân ở đây biết rất rõ về Phó Thanh Vân, cách xưng hô đó cũng chẳng còn có tác dụng. Hơn nữa, nàng ấy là một cô nương, lúc quay về với Phó Thanh Vân cho dù có đưa ra lý do gì cũng không thể che giấu được sự ám muội của mình.

Nguyệt Dao dần dần cũng bỏ ngoài tai những lời nói của tất cả mọi người. Có thể bảo toàn tính mạng là tốt rồi, nàng cũng không quan tâm đến danh tiếng của mình.

Nhưng người khác có thể bỏ qua, nhưng mẫu thân của Phó Thanh Vân cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy. Mỗi lần nhìn nàng bằn ánh mắt của con dâu Nguyệt Dao luôn cảm thấy khó chịu, nổi da gà.

Điều khiến nàng càng khó chịu hơn là lão thái bà này có lẽ sẽ dọn đến ở cùng với nàng. Sau này nghĩ đến việc chỉ cần ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bà ta Nguyệt Dao đã cảm thấy đau đầu rồi.

Nguyệt Dao là nàng công chúa, bản tính kiêu ngạo, sao có thể nghe lời của một thôn phụ cơ chứ? Không dạy cho bà một bài học, đó chỉ là vì nể mặt Phó Thanh Vân mà thôi.

Nhưng bây giờ nhà mới đã xây xong, bà sẽ dọn vào ở cùng. Nguyệt Dao chỉ nghĩ về điều đó đã cảm thấy khó chịu.