Chương 23

Một đám yêu quái kỳ lạ hợp lại, ai cũng có chiêu lợi hại nhưng đến cái lông chim của con cú mèo cũng không bắt được. Cũng may bọn họ bị nhốt trong kết giới chứ việc này mà truyền ra thì sợ là yêu tinh chỗ khác sẽ cười rụng răng mất.

Mọi người mang theo biểu tình xám xịt mà chờ đến đêm, tất cả vây quanh căn phòng nhỏ trong sân sau của ông cụ kia. Bọn họ sử dụng một biện pháp ngu dốt nhưng thực dụng là ôm cây đợi thỏ.

Con chim mặt bẹp kia muốn thi thuật cứu ông lão phải không?

Vậy nó không thể trốn mãi được, dù sao nó cũng phải trở lại đây đúng không?!

Trong lúc nhất thời cái khách điếm bé bằng bàn tay nhét đầy yêu quái. Có con trốn trong bụi hoa, con trốn trong lu nước, con chen chúc trong đống củi…… Thi thoảng lại có con này dẫm chân con kia, hoặc con nào đó cụng đầu vào người bên cạnh.

Sột sột soạt soạt thật náo nhiệt.

Doanh Chu ôm lấy Tiểu Xuân đứng trên cây ngô đồng. Nàng sống chết ôm lấy cổ hắn không buông, bộ dạng tiêu hao sức lực quá độ. Nàng có cảm giác mình sắp quay về nguyên hình hoặc siêu thoát luôn chứ chẳng chơi.

“Doanh Chu…… yêu lực của ta hình như tới đáy rồi, khụ khụ khụ……”

Hắn ngước mắt nhìn sắc mặt nàng và bất đắc dĩ thở dài: “Ai bảo ngươi ra đại chiêu với một con côn trùng như thế……”

Cản cũng không cản được.

Tiểu Xuân mang sầu mà lật tay mình xem xét rồi lầm bầm lầu bầu, “Ta sẽ không hóa cây chứ?”

Một đám yêu quái con nào cũng cả trăm năm thế mà lại mở tiệc trà ở chỗ này. Đại khái cả đám đều biết mình sắp thoát khỏi khổ ải nên không khí sung sướиɠ tràn khắp nơi.

Ánh trăng tàn theo bóng đêm càng sâu thì càng nghiêng về phía tây. Chờ tới gần giờ Dần mọi người bỗng ăn ý mà an tĩnh lại.

Gió đêm nhẹ phẩy qua cánh cổng cũ xưa, bóng cây lay động vang lên tiếng sàn sạt nho nhỏ. Hơi thu mang theo sương lạnh yên tĩnh, con dế ở đâu đó đang gáy vang từng tiếng dài ngắn để luyện giọng.

Lúc này căn phòng nhỏ dưới ánh trăng có vẻ bình thường lại vô hại. Trong không gian truyền tới tiếng hít thở đều đều của đám khách nghỉ trọ. Bọn họ không hề biết tới sóng ngầm mãnh liệt đang cuồn cuộn ở hậu viện.

Lúc còn cách giờ Dần chừng nửa canh giờ thì mây đen che trời, một cái bóng khoác sương thu lạnh lẽo từ xa bay tới, giống như lữ nhân phong trần mệt mỏi liệng xuống.

Sáng nay con cú kia bị tấn công thì sợ hãi không thôi. Nó không ngờ đám người ngày thường chỉ tập trung đánh nhau lại vô cớ quay qua tấn công mình. Vì thế, xuất phát từ cẩn thận nó chăm chú quan sát tình huống khách điếm trước khi hạ cánh xuống. Sau khi xác định mọi thứ đều bình thường nó mới lao xuống và bay vào cửa sổ phòng ông lão.

Đúng lúc cả người nó bay qua tứ hợp viện thì yêu ma quỷ quái từ bốn phương tám hướng lập tức hiện hình. Hồ ly nhanh nhẹn phóng người, Tư Mã Dương vươn gai nhọn, con dơi yêu mang theo cuồng phong, vượn trắng vươn cánh tay dài và dây mây của Tiểu Xuân đồng thời bay vυ"t ra cuốn lấy con cú kia.

Đối phương rốt cuộc cũng chỉ là một con súc sinh chưa khai linh trí nên vừa thấy tình huống đó nó đã bị kinh hoảng cực kỳ. Nó nhảy nhót lung tung, cánh còn bị lửa yêu đốt cháy không thể bay được nhưng nó vẫn chật vật chạy thoát.

“Mau! Nó ở đàng kia!”

Mèo anh nhanh tay lẹ mắt vọt tới, tiếp theo là mèo em, mấy con yêu tinh và yêu quái đều nhào tới.

Một trận gà bay chó sủa diễn ra, lông chim các loại bay đầy trời, con cú mèo kia nhảy lung tung tránh thoát bao nhiêu móng vuốt. Nó bị kéo nửa cái đuôi, miệng ré lên sợ hãi mà vọt vào phòng.

Thấy vịt tới tay rồi còn vuột mất thế là hai con linh miêu đều hối hận hừ hừ.

“Suỵt ——”

Doanh Chu đột nhiên phát hiện cái gì đó và ra hiệu ý bảo mọi người im lặng.

Con cú kia giống như con gà sợ hãi chưa kịp định thần. Nó nhảy trên mặt đất, đầu quay lại sợ hãi nhìn đám quái nhân đuổi theo nó không bỏ. Khó khăn lắm nó mới vừa lăn vừa bò đến cạnh bàn thì trên cao đột nhiên có ánh sáng mỏng manh lóe lên.

Ngọn đèn kia chỉ bằng hạt đậu nành, ánh sáng tỏa ra gần như chỉ đủ chiếu nửa gương mặt. Ánh trăng ngoài cửa có khi còn sáng hơn ngọn nến này.

“Hê…… Ta đang hỏi không biết là ai.”

Ông lão cầm ngọn nến nhỏ bé và ghé sát vào nhìn.

“Sao lại là mày thế?”

Giọng ông ấy rất chậm, từ từ cất lên giống như đang nói chuyện với một người bạn tri kỷ nhiều năm. Ông ấy cực kỳ kiên nhẫn và ôn hòa. (Hãy đọc truyện Chuyện xưa ở Đào gia thôn của trang Rừng Hổ Phách) Con cú mèo què chân tập tễnh trên mặt đất mở to đôi mắt như chuông đồng và nhìn ông ấy không chớp mắt giống như căn bản không rõ đối phương đang nói cái gì.

Ông cụ lại chẳng thèm để ý mà buông ngọn nến sau đó cố hết sức ngồi xổm xuống.

“Để ta xem nào……”

Ông ấy than: “Ai u, đi chỗ nào đánh nhau với người ta à? Nhìn mày xem, vừa bị thương vừa bị đốt này.”

Con chim to lớn được ông bế lên đặt trên cái bàn gỗ đơn sơ. Sau đó ông ấy run rẩy thân thể gầy gò tang thương của mình và bưng tới một bát nước trong cùng một bình thuốc mỡ. Ông ngồi xuống một bên vừa đắp thuốc cho nó vừa lải nhải nhói chuyện phiếm.

“Hôm nay sau bếp không thừa nhiều thịt lắm, lúc đóng cửa ta mang hết cho mấy con chó mèo kia rồi nên không còn thừa cho mày nữa.”

“Mày nhìn mày đi.” Ông lão cố hết sức giúp nó xử lý vết thương, “Sao cứ chạy tới chỗ ta làm gì? Ta già cả mắt mờ, lúc bôi thuốc có khi cần bôi lên cánh trái thì lại bôi nhầm lên cánh phải.”

Rồi ông ấy bắt đầu nói lời thấm thía, “Cũng già rồi, mày đã thành thân sinh con chưa? Nên thu lại tâm tính rồi tìm một cô vợ đi, đừng cả ngày lang thang chơi bời nữa, có con cú nhà ai nhìn trúng mày không……”

“Thúc giục hôn nhân” có lẽ chính là truyền thống của người già, thậm chí chẳng phân biệt người hay thú, hoặc là cá chim gì đó.

Trong lúc ông lão lải nhải con cú kia bất động nằm đó không í ới gì. Dù động tác của ông ấy hơi nặng nó cũng không có phản ứng, thực là an tĩnh đến độ không giống một con chim.

Ông ấy dùng vải sạch băng bó cái cánh cho nó rồi rót một chén nước lạnh và vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, uống no thì đi nghỉ ngơi đi, qua một lát nữa là trời sáng rồi.”



Nói xong ông ấy xốc chăn lên và gian nan nằm xuống sau đó thở dài một hơi như than nhẹ.

Con mèo anh đang ngồi canh ở ngoài cửa sổ thấy thế thì định đứng dậy nhưng lại bị Doanh Chu ấn đầu trở về.

Triều Tam: “……”

Thiếu niên chỉ vào trong và đưa mắt ra hiệu, “Chờ một chút.”

Người nọ còn tỉnh vì thế hắn không muốn cành mẹ đẻ cành con.

Nơi xa có tiếng gõ mõ cầm canh vang lên, thi thoảng xen lẫn vài tiếng gà gáy lảnh lót.

Tiểu Xuân ngước mắt nhìn dải ngân hà lóng lánh trên bầu trời đêm, ánh trăng dần khuyết tỏa màu bạc âm u. Nàng khẽ lẩm bẩm: “Sắp tới giờ Dần rồi……”

Đương nhiên con cú kia sẽ không đi nghỉ ngơi ở thời điểm mấu chốt này. Nó còn phải đợi để thi thuật vì thế nó xếp cánh ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn và không rên một tiếng nhìn ông lão.

Ông lão chậm rãi khép hai mắt lại, l*иg ngực phập phồng nhè nhẹ sau đó ông lại mở mắt và phát hiện con chim kia vẫn ngồi ở mép bàn thế là không nhịn được vui vẻ hỏi: “Ầy, một ông già như ta ngủ thì có gì mà xem?”

Con cú mèo cũng không đáp lại, hoặc nói đúng hơn thì trước giờ nó chưa từng đáp lại lời ông ấy. Con cú này vĩnh viễn mang theo bộ mặt ngây ngô, giống như còn không hiểu biết bằng đám chó mèo ngoài kia.

Ông lão nhìn nó cười nhẹ, mặt mày mang theo ấm áp.

Sau đó ông ấy mở miệng hỏi: “Con vật bé nhỏ, mày là yêu quái à?”

Triều Tam, Mộ Tứ: “……”

Giọng điệu của ông ấy khi nói những lời này giống như nói “Mày có một đôi cánh à?”, thật sự bình thản tự nhiên, giống như không hề kinh ngạc.

Đám yêu quái đang bám vào cửa sổ nghe ngóng lập tức đờ người, trong gió thu rào rạt bọn họ trợn mắt há hốc mồm.

Còn con cú kia thì không thể nói nhưng nghe xong lời này con ngươi tròn vo của nó hơi rụt lại.

Ông lão kia dù đã già cả mắt mờ nhưng vẫn nhận thấy rõ phản ứng của nó thế là ông ấy mỉm cười không chút ngạc nhiên. Sau đó ông ấy chậm chạp nghiêng mặt nhìn chăm chú trần nhà trên cao.

“Aizzz, quả nhiên là như thế……” Ông ấy cực kỳ cảm khái: “Ta đã thắc mắc sao ngày này lại dài thế…… Giống như vĩnh viễn không có kết thúc.”

Ông cảm thấy mình đã nhặt cái cuốc ngã dưới bàn đá cả ngàn lần, cũng dọn cây quất khô héo ra khỏi chậu từng ấy lần. Ông còn dẫn cùng một vị khách lên lầu hai cả ngàn lần……

Mỗi ngày mở mắt ra ông sẽ có cảm giác mệt mỏi và buồn tẻ.

Tư Mã Dương nghe vậy thì vuốt râu gật gật đầu và trầm ngâm nói: “Xem ra làm người bị thi thuật ông ấy vẫn giữ được chút ký ức.”

Một trang sách bị xé hết lần này tới lần khác thì ít nhiều cũng sẽ để lại dấu vết.

Ông lão kia vẫn còn giữ ý cười bên khóe môi, giọng mang theo ý trêu ghẹo: “Không thể tưởng tượng được ta từng này tuổi rồi còn có thể nhìn thấy yêu quái trong truyền thuyết ……. Cũng coi như không uổng công tới thế gian này một chuyến.”

Sau khi cười xong khóe mắt đầy nếp nhăn của ông ấy chợt phẳng lặng. Sau đó ông ấy mở miệng: “Ngươi làm như thế vì ta không sống được đến ngày mai đúng không?”

Con cú mèo ngồi xổm ở bên bàn vẫn ngây ngô như cũ nhưng nó hơi vẹo cổ, từ cổ họng bật ra mấy tiếng thầm thì không rõ nguyên do.

Ông lão này chỉ là một người bình thường trong vô số phàm nhân. Lúc còn trẻ không biết ông ấy đã gặp phải những gì, lúc trung niên không biết đã sống ra sao. Đại để là nếu có ngược dòng quay về thì ông ấy cũng chẳng có quá khứ hào hùng gì để mà tự hào.

Chỉ có điều lúc này tuổi đã cao ông ấy lại chỉ có một mình.

Không có con cái, cũng không có người thân thuộc, một mình ở trong căn phòng rách nát của khách điếm.

Người này, bình thường lại cô độc, không có chút thu hút nào. Suốt ngày ông ấy chỉ một lòng trồng hoa, chăm sóc đám động vật hoang. Ông ấy giống hệt bất kỳ một người phàm nào khi tới tuổi già, thích phơi nắng, thích tán gẫu với hàng xóm và người quen.

Có lẽ vì không có con cháu nên ông rất thích đám chó mèo thường tới cửa xin ăn. Ông sẽ lải nhải với tụi nó giống như coi tụi nó thành con cháu trong nhà. Ông sẽ hỏi tụi nó hôm nay đi những chỗ nào, hỏi con tụi nó lớn lên tốt không, có khỏe mạnh không…… Những lời lải nhải này chỉ sợ đám chó mèo kia sẽ không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng việc ông ấy nói đi nói lại.

Ông ấy quen biết mỗi con chó mèo của khu phố này, cũng đặt tên cho tụi nó. Dù là hai con chó hoặc mèo có màu lông và hoa văn giống nhau ông ấy cũng có thể phân biệt được từ những điểm khác biệt nhỏ nhất.

Con cú này thường xuyên nghe thấy ông lão phàm nhân này lải nhải với mình.

Nó chưa khai linh trí, cũng không biết đối phương đang nói cái gì, và không rõ vì sao ông ấy lại không thích ăn mấy món ngon nó bắt tới tỏ lòng biết ơn.

Nhưng nó biết chết có ý gì.

Chết chính là kết thúc của vạn vật.

Không có tư tưởng, không có hành động, cũng sẽ không hiểu, không nghe rõ, và không lải nhải nữa.

Nhưng nó không muốn ông ấy cứ thế chết, nó muốn ông ấy được sống.

Thấy đối phương vẫn không có phản ứng thế là ông lão cũng không để ý mà chỉ cười: “Bất kể có phải do mày làm hay không thì tao cũng rất cảm kích…… Cảm ơn mày để một ông lão gần đất xa trời như tao được lay lắt trên thế gian này nhiều hơn.”

Ánh mắt ông ấy không động đậy nữa, hơi thở nhẹ như gió thoảng, giống như ông ấy chỉ còn chút sức lực này để nói tiếp.

“Nhưng hiện tại…… ta chỉ muốn thuận theo Thiên Đạo mà tiêu vong.”



Tiểu Xuân chớp chớp mắt.

Cây ngô đồng trên đỉnh đầu bỗng xào xạc, cành lá khô khốc theo gió quét qua má nàng mang theo sương đêm ướŧ áŧ lạnh lẽo.

“Cú mèo à, con người chúng ta thường treo một câu, câu gì ấy nhỉ …… à, ‘nếu mỗi ngày đều là ngày vui sướиɠ nhất thì tốt rồi’, đúng, mọi người thường treo một câu ấy bên miệng. Nhưng kỳ thật, dù ngày nọ có khó quên thế nào thì cũng chỉ là một ngày bình thường, nó phải trôi qua thì nó mới trân quý. Nếu vĩnh viễn lặp lại không thay đổi thì dù là chuyện tốt đẹp cũng biến thành thối nát, từ đó nảy sinh mủ độc và biến thành lời nguyền.”

Ngày qua ngày ông ấy tắm gội trong ánh mặt trời, trồng cây, trồng hoa, nói cùng những câu ấy, hát cùng những bài ca dao ấy.

Ông bị giam cầm trong ngày 15 tháng tám và vĩnh viễn không có ngày mai.

Vĩnh viễn trường sinh, vĩnh viễn thống khổ.

Chỉ thấy ông lão kia hơi híp mắt, giọng nhẹ bẫng nhưng vẫn hiền lành: “Thay vì tồn tại một cách buồn tẻ và mục nát thì ta muốn thuận theo tự nhiên mà chết đi.”

Nói xong lời này ông ấy than một hơi, cảm xúc trong lòng rất phức tạp, cả người mệt mỏi mà rơi vào trầm mặc thật lâu.

Ở cái bàn bên cạnh giường con cú kia vẫn mở to đôi mắt trong suốt, cánh thu lại ngồi xổm đó không động.

Nơi xa có gió thu mang theo hơi lạnh thấm vào, lặng yên thổi bay lông tơ trên người nó. Không biết nó đang nghĩ gì hoặc có khi nó chẳng nghĩ gì.

Đồng hồ trong khách điếm nhỏ từng giọt xuống.

Mũi tên nổi trên mặt nước từ từ dịch chuyển.

Đám yêu quái đang canh giữ bên ngoài và lẳng lặng nhấm nuốt lời của ông lão kia. Từng người thất thần ngây ra. Đúng lúc này không biết là ai thốt lên một câu.

“Ánh trăng…… Ánh trăng vẫn khuyết!”

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu và sôi nổi bàn tán.

“Ánh trăng thật sự vẫn còn khuyết……”

“Không tròn nữa ư?!”

Ngay sau đó lập tức có người vui sướиɠ hoan hô, “Giờ Dần? Giờ Dần tới rồi!”

“Tới giờ Dần rồi mà chúng ta vẫn ở đây, vẫn còn ở đây!”

Ngày 15 tháng tám cuối cùng cũng thành công trôi qua sau hai năm chín tháng. Một ngày mới tinh đã tới và đó cũng là một ngày ông lão trong khách điếm không còn tồn tại nữa.

Chờ đợi mấy năm, mấy tháng thế là đám yêu quái ôm lấy nhau mà khóc vì vui.

“Ô ô ô, có thể ra ngoài rồi! Rốt cuộc chúng ta cũng có thể ra ngoài rồi……”

“Thật tốt quá!”

……

Hừng đông của tháng 8 đến sớm một chút.

Đêm dài dần trôi qua, nơi phía đông có ánh sáng nhàn nhạt tràn ra. Ánh sáng kia xua tan bóng đêm cùng sao trời.

Tiểu Xuân đứng trong vườn hoa và nhìn vào phòng từ cánh cửa sổ để mở.

Con cú vẫn ngồi xổm trên bàn.

Chút ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, ông lão nằm trên giường đã không còn hơi thở. Nhìn qua giống như ông ấy đang ngủ say, mặt mày kia đúng là bình an.

—— Thay vì sống một cách buồn tẻ cũ kỹ thì ta muốn thuận theo tự nhiên mà chết hơn.

Hai con linh miêu đang ôm lấy nhau mà chúc mừng, Doanh Chu thì bất đắc dĩ đẩy tụi nó ra. Nhưng đúng trong một khắc ấy lòng hắn chợt dâng lên đau đớn khôn kể.

Thống khổ khó nói thành lời nháy mắt cắm sâu vào lòng hắn, như cây leo nhanh chóng bò lên khắp người, tới tận ngực và siết chặt trái tim khiến hắn không thở được.

Doanh Chu không thể không duỗi tay ôm lấy ngực. Hắn cắn chặt răng, không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Tiểu Xuân.

Biểu tình trong mắt nàng vẫn bình thản, giống như không có bất kỳ khác thường nào. Nhưng hắn biết chắc chắn đau đớn và thống khổ này tới từ nàng.

Mấy ngày này tâm linh hai người tương thông, hắn đã quá quen với cảm xúc của nàng.

Doanh Chu gian nan nhíu chặt mày, không biết phải miêu tả cảm giác mình mới vừa cảm nhận được là gì.

Hắn cảm thấy bản thân rơi vào một nỗi cô đơn không bờ không bến nào đó. Nó trải dài mấy ngàn năm, mấy vạn ngày ngày đêm đêm, cô độc đến điên cuồng ấy xẹt qua đầu hắn.

Cô đơn tích cóp trên thế gian này cùng bi thương khắc cốt khó nén nổi như thủy triều ùa vào ý thức Doanh Chu.

Hắn thấy một ngọn núi lớn yên tĩnh trống trải, bốn phía là tuyệt vọng vô biên vô hạn bao phủ lấy hắn.

------oOo------