Chương 22

Phòng ở cho tiểu nhị là sửa lại từ phòng chứa củi vì thế vừa thấp bé lại chật chội mang theo mùi ẩm mốc.

Cửa sổ căn phòng nửa mở, trên bàn có một cây nến ảm đạm hấp dẫn đám ruồi, muỗi và thiêu thân bên ngoài phòng như tre già măng mọc bay vào.

Ông lão kia ho liên tục, tay nhẹ đẩy cửa đi vào. Đêm thu hơi lạnh, không thể so với ban ngày mà ông ấy thì không chịu nổ ẩm ướt nên cứ ho mãi. Sau khi cúi đầu thổi tắt đèn ông ấy sột soạt xốc chăn lên nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Đêm nay ánh trăng sáng như gương, gió nhẹ, mùi hoa quế thoang thoảng, quả đúng là thời khắc phong nguyệt mà thi nhân yêu thích nhất.

Tiếng hít thở trên giường đều đều có tiết tấu hưởng ứng với tiếng côn trùng trong sân. Hai âm thanh này ban đầu thì mạnh mẽ có lực nhưng dần dần lại nhẹ như tan đi.

Doanh Chu và Tiểu Xuân đứng bên ngoài căn phòng rách nát và nương cây quất xum xuê ở trong sân để che giấu bản thân. Bọn họ vẫn không nhúc nhích mà lẳng lặng lắng nghe. Hai người cực kỳ ăn ý giấu hơi thở, đến Tiểu Xuân buồn ngủ rũ ra cũng cố chống đỡ để tỉnh táo.

Đồng hồ nước trong một góc của khách điếm vẫn đang nhỏ từng giọt nước.

Cách giờ Dần ngày càng gần thì hô hấp của người trong phòng ngày càng nhẹ, đến cuối cùng khó mà có thể nắm giữ được.

Đúng lúc này tai Doanh Chu dựng lên sau đó hắn lặng lẽ dùng tay chọc chọc Tiểu Xuân và nhắc nhở: “Nó tới.”

Từ sau nửa đêm con cú mèo kia đã chạy đi đâu đó không rõ tung tích nhưng lúc này nó lại dang hai cánh uyển chuyển nhẹ nhàng bay vào từ cửa sổ và rơi xuống trên bàn.

Chỉ thấy mặt nó hướng về phía ông lão kia, đầu nghẹo thành một độ cong mà người thường vừa thử là sẽ qua đời. Miệng nó kêu từng tiếng nho nhỏ, nghe rất giống đang gọi cái gì đó.

Nhưng người trên giường không đáp lại.

Con cú mèo kia lẳng lặng nhìn chăm chú vào ông lão, hai mắt trong suốt lấp lánh.

Mà giây tiếp theo đáy mắt nó thấp thoáng một tia sáng xanh.

Chỉ ở trong nháy mắt cả Doanh Chu và Tiểu Xuân đều không hẹn mà cùng cảm giác được linh lực tràn ngập khắp căn nhà gỗ nhỏ.

Linh lực này khác với thuật pháp tấn công của mãnh thú và tinh quái, cũng khác với thuật chữa trị của cây cỏ. Nó vốn chính là những mảnh nhỏ thời gian khó mà dò được, và cũng là cấm kỵ mà người phàm không thể đυ.ng tới.

Một khắc kia linh khí tràn ra, trong ánh sáng mọi thứ đều vặn vẹo thay đổi. Và chỉ trong chớp mắt hai người đã thấy mình ở ngoại ô Bạch Thạch Hà trấn.

*

“Cái gì?” sau khi biết được ngọn nguồn hai con linh miêu đều khϊếp sợ, “Hóa ra là con cú mèo mặt bẹt kia mở ra kết giới, quay ngược thời gian chỉ để ông lão kia được sống lâu hơn sao?”

Chuyện này là chuyện gì thế?!

Quả thực không thể hiểu được, làm gì có ai vì muốn một người bất tử mà bắt trăm ngàn người cùng chôn theo chứ?

Đối mặt với thần sắc dò hỏi của Tư Mã Dương Doanh Chu gật đầu thừa nhận lời này, “Ông lão kia không có bệnh nặng mà chỉ là dương thọ đã hết, thân thể yếu ớt rồi sống thọ mà chết ở nhà vào giờ Dần.”

Tư Mã Dương nghe thế thì chậm rãi gật đầu, “Dương thọ của con người là do trời định, đối phương không thể đi ngược lại ý trời nên mới dùng cách này giúp ông ấy tục mệnh.”

“Nhưng hình như nó còn chưa thành tinh.” Doanh Chu nhớ lại chi tiết, “Ta chưa từng ngửi được yêu khí trên người con cú ấy…… Nhưng nếu không phải yêu quái thì sao nó có thể thi triển thuật pháp chứ?”

Trong đám người có một kẻ đứng ra giải thích cho hắn: “Doanh công tử là yêu thai nên đương nhiên không biết. Con cú này tám phần là chuẩn bị khai linh trí rồi, nó hẳn cũng đã có tu vi tích cóp 80 hoặc 100 năm rồi. Tương truyền tộc cú mèo tinh hiếm có lại thưa thớt, từ xưa đã có sức mạnh chạm vào thời gian, có thể du hành giữa dương gian và âm giới. Nếu thật sự là do nó làm thì cũng không lạ.”

Tư Mã Dương cũng bổ sung: “Nhưng thuật pháp về thời không vốn phản phệ rất nặng, nếu chưa ổn định căn cơ đã sử dụng kết giới lớn như thế thì chắc hẳn đời này nó sẽ không thể tu thành hình người.”

“Hầy.” Mèo em chẳng có nhiều cảm khái như thế, “Ai thèm quản nó có thể thành yêu hay không, nó vây chúng ta ở đây nhiều năm như thế mà chúng ta còn chưa tìm nó tính sổ kìa!”

“Đúng vậy.” Anh hắn lập tức hùa vào, “Khó trách trước kia tìm kiểu gì cũng không ra manh mối hóa ra là kẻ ngày ngủ đêm mới hoạt động —— vậy chúng ta chỉ cần bắt được nó là có thể ra ngoài đúng không?”

“Có đạo lý!”

Đề nghị này thật nhanh đã được mọi người tán thành.

Bắt yêu quái thì khó chứ bắt một con chim thì khó gì?

Tình cảm quần chúng tăng vọt, chỉ có mình Tiểu Xuân là ôm cái chậu cây của mình và không nói gì. Trong lòng nàng chỉ có một câu của Tư Mã Dương “Đời này khó mà tu thành hình người.” Nàng nhớ tới bóng dáng lưng còng già nua của ông lão luôn thích quản chuyện của người khác sau đó bỗng nhiên cảm thấy buồn cho một người và một cú mèo.

Sinh lão bệnh tử như sương mai, là Thiên Đạo luân thường khó có thể thay đổi. Thế nhưng có kẻ biết rõ lại vẫn làm, biết rõ hậu quả nhưng vẫn liều chết không hối hận.

Bất kể cuối cùng là kẻ tốt hay xấu thì cũng đáng được tôn kính.

Những suy nghĩ phức tạp trong lòng nàng đều truyền hết đến chỗ Doanh Chu, toàn bộ đầu óc hắn chỉ có tiếc nuối khiến hắn không nhịn được rũ mắt nhìn nàng. Khuôn mặt thiếu nữ hiện lên đau đớn, hắn đoán nàng đang đồng cảm với con cú kia thế là nâng tay lên định trấn an nàng.

Nhưng lúc lòng bàn tay hắn đang muốn vỗ lên vai Tiểu Xuân thì đám yêu quái bên kia vốn đang thảo luận khí thế ngất trời đột nhiên giơ tay gọi: “Tiểu Xuân cô nương có đi bắt con cú mèo kia không?!”

Nàng lập tức ngước mắt và vô cùng vui vẻ đáp: “Tới ngay!”

Doanh Chu: “……”

Ớ, thế đồng cảm đâu?

Yêu quái cả Bạch Thạch Hà trấn gần như đều ra tay và bắt đầu tìm kiếm con cú kia khắp nơi.

Cú mèo là loài ngày ngủ đêm thức vì thế đôi mắt nó không được tốt lắm vào lúc ban ngày. Cũng vì lẽ đó nó ít khi lắc lư ra ngoài, nghe nói nó hay rúc trong bóng cây ngủ.

Một đám yêu quái đội lốt người dẩu mông trèo tường, trèo cây lật cành lá để xem.

Xung phong đi đầu chính là yêu tinh dê trắng và thạch sùng được xưng tụng là có thị lực tốt nhất. Hai đứa ôm một thân cây cao và đáp tay trước trán nhìn xung quanh.

“Được chưa hai đứa kia?!”



Dưới gốc cây là đám yêu quái đang sốt ruột, “Nhìn thấy cái gì không?”

“Đừng ồn!” Thạch sùng quay đầu lại dỗi một câu sau đó lại bay qua một cây hòe rồi tiếp tục tìm.

Còn con chó yêu như Doanh Chu đương nhiên không để ai tranh phần đánh hơi mùi con cú kia. Hai con linh miêu tuy không có khứu giác nhạy bằng hắn nhưng trong khả năng cho phép tụi nó vẫn nhăn cái mặt lại hít ngửi khắp nơi.

Mắt thấy cửa thoát khỏi nơi này đã gần ngay trước mặt thế nên tất cả mọi người đều vô cùng phấn khởi. Kẻ nào có sức góp sức, không có thì cũng hò hét, chẳng ai nhàn rỗi cả.

“Thế nào?” Tiểu Xuân đi theo phía sau Doanh Chu tới tận ngoại ô, cuối cùng dừng chân ở trừng trúc.

Thiếu niên vẫn nhíu chặt mày mà suy nghĩ rồi cuối cùng lắc đầu.

“Không được, hơi thở của nó vốn dĩ đã nhạt, tới chỗ này thì hoàn toàn đứt đoạn.”

“Aizzz ——”

Hai con linh miêu nghe vậy thì mệt mỏi ngồi song song trên mặt đất và tự sa ngã, “Đến cái mũi của đại ca còn không ngửi được thì đôi ta càng không cần phải nói.”

Nhưng không nên như vậy.

Khướu giá của Doanh Chu trời sinh đã chiếm ưu thế, dưới tình huống chưa bị thương hắn muốn tìm ai thì tuyệt đối không có lý do không tìm được.

Lăn lộn nửa ngày vẫn tay không ra về thế là mọi người về nhà Tư Mã ăn cơm trưa.

Tư Mã Dương nghe thấy mọi người nói về mọi thủ đoạn mình đã dùng để tìm con cú mèo kia thì như suy tư gì đó: “Có phải vì nó biết được kế hoạch của chúng ta nên mới cố ý ẩn mình đi hay không?”

Con mèo anh đang ôm bát mì vục mặt ăn nghe thế lập tức gào lên: “Là ai mật báo, sao lại lươn lẹo thế nhỉ?!”

Vừa dứt lời Doanh Chu đã nhặt một hòn đá ném vào đầu hắn.

Tư Mã Dương trách cứ mà lườm Triều Tam một cái, cảm thấy cực kỳ chán nản với cái sự ngu dốt của hắn: “Hiện giờ mọi người đều ở bên trong kết giới của con cú, mà nó là người thi thuật thì đương nhiên có thể nắm rõ từng cử động, từng lời nói của chúng ta. Thế nên vừa lâm trận nó đã dễ dàng giấu diếm hơi thở.”

Mọi người nghe vậy thì không nhịn được lại lo lắng bàn luận.

“Vậy phải làm sao đây?”

“Thế này chẳng phải không có biện pháp sao……”

Con mãng xà ngồi xổm trong l*иg giam phơi nắng thờ ơ nghe bọn họ mồm năm miệng mười sau đó gập một chân lên thanh nhàn nói: “Có cách đó.”

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng, bộ dạng và ngữ khí giống như đang xem náo nhiệt và không sợ chuyện to ra, “Con cú ấy lại chưa thành tinh nên sẽ không nén được bản tính của mình. Trong số các ngươi không phải có con sóc chuột à? Mau biến thành nguyên hình chạy vào trong rừng là được, ta chắc chắn chỉ cần một lát là có thể dẫn dụ nó ra ngoài.”

Con sóc chuột kia là một cô nương đang tuổi xuân mơn mởn vừa nghe thế đã thất sắc ôm lấy cả người mình lắp bắp: “Ta, ta không đi đâu!”

Mọi người lập tức nhìn về phía nàng ấy và đang cân nhắc tính khả thi của đề nghị này thì có người lại phản bác một cách tùy tiện: “Hầy, có gì mà sợ, ngươi là yêu quái, nó là súc sinh, ngươi to như thế còn sợ nó à?”

“Ngươi không sợ thì ngươi đi đi!” Con sóc chuột kia tức xù lông, “Nói hay lắm, dù sao kẻ đi làm mồi nhử có phải ngươi đâu!”

“Ta cũng chỉ nghĩ cho mọi người thôi……”

Hàn Thấm hứng thú xem bọn họ cãi nhau, sau đó tiếp tục ra chủ ý thối tha để châm ngòi thổi gió: “Không muốn đi à? Cũng được, vậy không phải còn một thụ tinh à? Nghe nói máu của thụ tinh mang theo vị ngọt, loài chim đều rất thích, vậy bảo nàng ta lấy ít máu cũng được ——”

Ngón tay hắn chỉ vào Tiểu Xuân mà nói.

Nhưng lời còn chưa nói xong Doanh Chu đã trầm mặt mắng: “Không được!”

Không ngờ hắn lại từ chối nhanh như vậy nên Tiểu Xuân cảm thấy kỳ quái mà nghiêng đầu nhìn thoáng qua hắn.

Kỳ thực bản thân nàng cũng không cảm thấy gì. Tuy rằng từ khi luyện được vỏ áo giáp nàng ít khi bị thương ngoài da nhưng vào lúc đặc biệt này, để sớm phá vỡ pháp trận nàng cắt một hai đao lấy ít máu cũng được.

Đang nghĩ ngợi thì con mãnh xà kia lại thong thả ung dung nói: “À, cũng phải, ngoài mời gọi chim chóc thì đám côn trùng cũng sẽ thích tới châm chích.”

Biểu tình của nàng nháy mắt ngưng lại, sau đó nàng vèo cái đã chạy qua đứng bên phe Doanh Chu mà lạnh giọng kháng nghị: “Đúng vậy, thế này làm sao được?! Có còn thiên lý hay không?!”

Doanh Chu: “……”

Nữ nhân này sao lại giỏi lật mặt thế, nàng không mệt sao?

Mấy bên ồn ào túi bụi, một bên thì thuyết phục con sóc chuột khẳng khái một chút, còn bên kia thì ngăn cản nói mọi người đừng trúng kế ly gián của con mãng xà. Ngoài ra còn một bên ba phải. Tư Mã Dương trấn an mãi không được thì đang tính vào thành bắt đại con chuột nào đó tới đối phó.

Nhưng đúng lúc này con dê trắng vẫn đang treo trên cây quan sát các nơi đẩy một cành cây trước mặt mình ra và vừa lúc nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe.

Hai người cứ thế trầm mặc nhìn nhau một lát hắn mới run rẩy lắp bắp quay đầu lại gào.

“Ở, ở chỗ này!”

“Nó ở chỗ này!! ——”

Chỉ một thoáng sau một con cú mèo màu nâu đã nhảy khỏi cành cây. Tuy ánh nắng trên bầu trời đang chiếu xuống chói chang nhưng căn bản không ảnh hưởng gì tới nó.

Một đám yêu quái đang tranh chấp lập tức ngừng lại, đồng loạt đưa ánh mắt nhìn qua. Tư Mã Dương thì gào to: “Mau ngăn nó lại!”

Hai con linh miêu dẫn đầu xông lên, cả hai đứa hóa thú ngay tại chỗ sau đó một trái một phải chạy như điên. Dựa vào năng lực nhảy cao tuyệt hảo tụi nó định tung đòn bánh mì kẹp.

Triều Tam và Mộ Tứ không hổ là song sinh, cực kỳ ăn ý. Gần như chỉ cần một ánh mắt tụi nó đã hiểu ý và đồng thời nhảy lên, vây kín con cú mèo kia.

Mắt thấy móng vuốt của tụi nó chỉ còn cách con chim kia nửa tấc thì con cú mèo lại nhanh chóng vặn người, cực kỳ linh hoạt chui qua khe hở.

Hai con linh miêu lập tức đυ.ng vào nhau cốp một phát.



“Mẹ ơi……”

Hai đứa lập tức đau trợn mắt rồi ngã lăn ra đất, vừa lăn lộn vừa xoa đầu.

“Hai tên vô dụng các ngươi cũng chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu hơn.”

Một con vượn trắng trẻ tuổi chạy vòng qua hai đứa kia, đầu ngón tay bắt quyết thế là cánh tay nó dài ra mấy lần, duỗi về phía trước ra sức túm lấy con cú đang bay tán loạn. Mỗi lần bàn tay khổng lồ kia túm trượt sẽ bóc theo từng mảng vỏ cây lớn.

Tuy động tác của con vượn rất nhanh nhưng con cú mèo vẫn xuyên qua đống cây cối và thành thạo né tránh.

“Vượn trắng, mượn cánh tay của ngươi một chút.” Một con dơi tinh dẫm lên cánh tay vượn trắng sau đó theo cánh tay duỗi dài kia mà lao về phía trước. Đột nhiên nó hít vào một hơi và há miệng về phía con cú mèo.

Một tiếng gầm rú cực kỳ chói tai lại bén nhọn mang theo gió mạnh xộc thẳng về phía con cú. Nó bị tiếng kêu kia dọa ngây ra nửa khắc, một cơn gió sau lưng nhân lúc ấy túm lấy nó lôi đi. Dù nó liều mạng vỗ cánh thế nào cũng không thể thoát khỏi xiềng xích.

Nó đập cánh nửa ngày không có kết quả, ngược lại nó cách miệng con dơi tinh kia càng ngày càng gần. Đột nhiên con cú kia quay người lại và nhìn thẳng đối phương.

Thời gian bốn phía bỗng chốc ngừng lại.

Trong một khắc cực nhỏ ấy nó lập tức né tránh thế tấn công của con dơi và con vượn trắng sau đó thay đổi hướng chạy trốn.

Chờ đám yêu quái hoàn hồn con cú mèo đã chạy thoát còn mọi người thì tức quá thể: “Con chim này quá gian ngoan!”

Dù sao nó cũng đang ở trong pháp trận của mình nên nó chiếm ưu thế lớn hơn nhiều.

Tư Mã Dương cưỡi linh miêu vừa chạy như bay vừa thi thuật, mấy con hồ ly cũng bám sát. Trong lúc ấy gai nhọn, nước, lửa, sấm sét ầm ầm náo nhiệt.

Con cú trốn bên nọ, tránh bên kia cực kỳ nhẹ nhàng, phải nói là thuận buồm xuôi gió khiến đám yêu quái bị xoay quanh như đồ chơi.

Nó đang linh hoạt vọt ra từ rừng trúc thì thấy “Bang” một tiếng. Một rễ cây mảnh khảnh quấn lấy vuốt của nó. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Con cú giật mình cúi đầu nhìn và bỗng dưng rơi xuống ngã đập mặt.

Nó chỉ thấy một đôi giày thêu lá cây tinh xảo và một thiếu nữ đắc ý khoanh tay, bễ nghễ nhìn nó với vẻ kiêu ngạo ngút trời.

“Hừ hừ hừ. Bị ta bắt được rồi nè!”

Con cú không biết nói lại bị nàng trói chặt không thể động đậy thì chỉ có thể nhìn quanh, xoay cái đầu tròn xoe theo nhiều hướng.

Tiểu Xuân đứng trước mặt con cú với bộ dạng diễu võ dương oai sau đó nàng chống nạnh cúi người hỏi, “Xem mày còn trốn được tới đâu?”

Nàng duỗi tay ra nói: “Mau cởi bỏ kết giới và thả tụi tao ra ngoài.”

Mắt con cú kia vốn dĩ vừa to vừa tròn, lúc này nó nhìn chằm chằm nàng thế là có cảm giác càng to hơn. Không biết là nó đang tức giận hay sinh ra đã thế.

Nó nằm trên mặt đất và thoáng giãy giụa một lát, má đột nhiên giật giật, ngực bụng phập phồng, bộ dạng nhìn có vẻ như đang chuẩn bị nôn.

Ngay sau đó nó cúi đầu nôn khan một phen và không hề thông báo đã ọe một thứ tối đen như mực về phía Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân: “???”

Nàng tập trung nhìn kỹ.

Bên chân nàng là một con bọ cánh cứng còn đủ vỏ, cả người dính nước dãi, trên người có gai nhọn, phần đầu có hai cái kìm hiểm ác!

Ánh mắt Tiểu Xuân lập tức dại ra.

Doanh Chu bị nàng chặn tầm nhìn thì không thấy gì nhưng trong đầu hắn đột nhiên truyền tới một đống phản ứng lộn xộn.

“A a a a, Doanh Chu!!”

Nàng kinh hãi hét chói tai sau đó hoảng loạn dẫm lên mặt giày của hắn, hai tay duỗi ra ôm chặt lấy cổ hắn. Chân nàng co lên, gần như nhảy vào lòng hắn.

Doanh Chu không hiểu gì cả nhưng tay vẫn theo bản năng ôm lấy eo và chân rồi bế nàng trong lòng. Hắn vừa ôm nàng vừa hỏi: “Sao, sao thế? Làm sao vậy?”

Nỗi sợ hãi bản năng của cây cối đối với côn trùng theo tâm tư của Tiểu Xuân truyền vào ý thức của hắn.

Có vỏ, đầu to như thế, sáu cái chân, còn có lông, thật nhiều chân, có phải con cái không? Có trứng không? Chỉ cần trứng nở là sẽ có rất nhiều con non ùa ra đúng không?! Thật ghê tởm, thật ghê tởm, thật ghê tởm……

Nàng cứ nhắc mãi đến độ hắn cũng nổi da gà.

Mà khéo nhất là cái thứ kia còn chưa chết, nó cứ thế mang cả thân thể ướt rượt mấp máy hai cái giống như chuẩn bị cất cánh bay đi.

Tiểu Xuân thấy cánh nó run lên thì lập tức muốn ngất. Nàng không nói gì chỉ vươn tay bày ra tư thế đuổi gϊếŧ đám sói đỏ mấy ngày trước.

Doanh Chu cũng không kịp cản: “Chờ……”

Tiểu Xuân: “A a a a ——”

Trong tiếng kêu sợ hãi của nàng gai gỗ tàn bạo gấp mấy lần trước đó mọc vèo vèo, mọi thứ nó đi qua đều bị bẻ gãy nghiền nát. Khí thế kia như dời non lấp biển.

Đám yêu quái suýt nữa bị vạ lây thì kêu thét còn thảm hơn cả nàng. Trong lúc nhất thời trong rừng, trong núi loạn thành một nồi cháo. Ánh sáng đỏ, trắng luân phiên lóe lên, khi thì khói đen cuồn cuộn, lúc lại có khói trắng lãng đãng.

Mà con cú kia thì đã sớm nhân loạn lạc mà bay đi nơi nào.

------oOo------