Chương 4: A Viêm, Ngươi Thật Thông Minh!

Chúc Viêm ở trong khoảng thời gian tĩnh dưỡng thân thể này, cũng hỏi thăm rất nhiều về chuyện của triều đại đương kim, Viên Tiêu cũng bởi vì Chúc Viêm trước là một thằng ngốc, đối mặt với vấn đề của Chúc Viêm đều giải đáp tỉ mỉ không hề có vẻ phiền não, phàm là hắn có thời gian đều sẽ nói chuyện với Chúc Viêm ở trong phòng, trợ giúp rất lớn cho Chúc Viêm.

Từ giữa, Chúc Viêm cũng phát hiện, triều đại mà mình đang sống là triều đại hư cấu, nơi này coi trọng nạn nông, hàng năm qua đi quá tự cung tự cấp sống yên ổn.

Nhưng vị trí địa lý của thôn Chúc Viêm không tốt, còn bởi vì mấy năm trước gặp phải nạn lụt, dùng để trồng trọt khí hậu kém xa thôn khác, lương thực thu hoạch cũng dần dần giảm xuống, cho nên mới càng ngày càng nghèo, nói đến nơi này chính là thôn nghèo.

Mà người của Chúc gia trong nhà cũng ăn nhiều cơm miệng, cho nên trong nhà ngoại trừ ở chân núi Nam Sơn trồng cây đậu, các nam nhân còn làm đậu hủ, nữ nhân thì dệt vải, nhuộm vải để trợ cấp gia dụng.

Chúc Viêm ngoại trừ đã biết trước tình huống sinh tồn ở trước mắt ra thì hắn còn đã biết nam nhân nơi này được chia thành ca nhi và hán tử, ca nhi có dáng người hơi thấp hơn nam nhân bình thường một chút, giữa lông mày có một nốt ruồi chứng minh năng lực sinh nở, diện mạo cùng nam nhân bình thường so sánh thì càng tinh xảo hơn, da cũng càng trắng nõn, nhưng sức lực lại kém hơn một chút.

Sau khi nghe Viên Tiêu giảng giải, Chúc Viêm thế mới biết vì sao mọi người lại dễ dàng tiếp nhận nam nam sinh sống cùng nhau như vậy, hắn nhìn giường gỗ được sửa chữa trước mắt ở trước mắt mình, trong lòng nói thầm, như vậy tiện tay cũng có thể vung búa lên chém đầu gỗ thành hai nửa, thật sự là ca nhi? Người này ngoại trừ diện mạo trắng nõn nói chuyện mềm mại ra thì mặt khác cũng không khác gì ca nhi.

- A Viêm, ngươi khát không?

Dưới ánh mặt trời chói chang, Viên Tiêu đã tiến hành cải tạo giường gỗ cho mình, bắt đầu từ đêm qua, hắn đã phát hiện giường gỗ của mình chỉ cần mình hơi xoay người một chút sẽ phát ra tiếng nổ rất lớn, trước kia cũng không phát hiện ra tật xấu này, hắn chỉ có thể nhanh chóng sửa chữa giường gỗ cho tốt, nếu không quấy rầy Chúc Viêm ngủ sẽ không tốt.

Viên Tiêu làm việc còn có thời tiết càng ngày càng nóng, trên khuôn mặt trắng nõn nhiễm một tia đỏ ửng, mồ hôi trên trán làm ướt thân quần áo vải thô của mình.

Chúc Viêm nhìn Viên Tiêu như vậy, chính mình cũng đi theo nóng lên, hắn đứng dậy không màng thái dương bạo phơi, đi đến trước người Viên Tiêu, cho Viên Tiêu một cái khăn khô mát dùng để lau mồ hôi, chính mình cũng đi theo Viên Tiêu ngồi xổm xuống, giúp Viên Tiêu thu thập giường gỗ.

Hiện giờ, bà nội Chúc gia mang theo các nữ quyến đi đồng ruộng làm nông, gia gia lại mang theo đại bá và đường ca đi ra ngoài bán đậu hủ, hiện tại trong nhà chỉ dư lại Chúc Viêm dưỡng bệnh và chiếu cố người bệnh Viên Tiêu, ít người Chúc Viêm nên càng thả lỏng rất nhiều, hắn đến gần cũng quan sát được giường gỗ của Viên Tiêu, lập tức cả kinh, cấu tạo của giường gỗ này cũng thật sự là quá đơn giản, dưới tấm gỗ cũ năm xưa, có bốn cái chân gỗ nhỏ, nếu đổi thành người ngủ không thành thật thì có lẽ không đến một đêm đã bị đè nát rồi.

- giường này là do ngươi làm à?

Chúc Viêm vẫn không nhịn được phun Ngụy Tam Triều trước mặt giường gỗ đã cũ nát không chịu nổi.

Nào biết Viên Tiêu lại lắc đầu:

- Không phải ta làm, khi ta còn nhỏ tới nhà ngươi, ngươi đã chán ghét ta, không cho ta ngủ với ngươi, bà nội và nương không nhìn được, lúc này mới kết phường làm cho ta một cái giường gỗ, hiện giờ ta đã trưởng thành, cái giường này giống như không chống đỡ được ta, ta muốn cho hắn thêm một cái chân.

- thêm một chân à?

Chúc Viêm nhướng mày, đầu óc suy nghĩ về giường gỗ cũ nát, thở dài lắc đầu, nghẹn nửa ngày, làm bộ vô tình nói:

- Chân nhi vẫn là quá nhỏ, nếu như thô một chút thì tốt rồi.

- Nói thử xem?

Đôi mắt Viên Tiêu rũ xuống, suy nghĩ về lời nói của Chúc Viêm, lông mi màu đen nồng đậm dưới ánh mặt trời có vẻ càng thêm nghịch ngợm, hắn suy nghĩ nửa ngày vẫn có chút không hiểu, đồng thời lại cảm thấy mình có chút ngốc, Chúc Viêm đã từng là một thằng ngốc, sao hắn ngay cả Chúc Viêm nói cũng tin.

Viên Tiêu mê mang lắc đầu không ý kiến, tiếp tục làm việc trong tay mình, nhưng trong lúc vô tình hắn đã nhìn thấy Chúc Viêm bên cạnh mình, cầm một giỏ rau không có gì, dùng mấy nhánh cây thon dài điều tới tiến hành chống đỡ giỏ rau, phát hiện giỏ rau không ăn được, lúc sau hắn lại nhìn thấy Chúc Viêm cầm bốn cái cọc gỗ tương đối thô để chống đỡ giỏ rau, giỏ rau không hề lung lay sắp đổ giống như trước, mà là cực kỳ vững chắc đứng ở trước mắt Viên Tiêu, lúc này Viên Tiêu mới bừng tỉnh đại ngộ, hắn cười xán lạn với Chúc Viêm, mặt mày tràn đầy vui thích:

- A Viêm, ngươi thật thông minh.

- Đâu có, đâu có, là ngươi thông minh.

Chúc Viêm bị một gương mặt tươi cười xán lạn của Viên Tiêu làm cho hoảng sợ, hắn xoay người lại bắt đầu giúp Viên Tiêu tìm kiếm củi thô làm chân giường, hắn nhìn thái dương nóng hổi đang ngày nóng bức, nhớ lại gương mặt tươi cười vừa rồi của Viên Tiêu, hắn đột nhiên cảm thấy thái dương trên đỉnh đầu giống như cũng không quá lóe như vậy.

giường gỗ dưới sự nỗ lực của Chúc Viêm và Viên Tiêu, rốt cuộc cũng được sửa chữa, so với giường gỗ nhỏ đáng thương trước kia thì, hiện tại bốn cái chân gỗ thô vô cùng chắc nịch kia đã làm cho giường gỗ càng thêm vững chắc, không những như thế Chúc Viêm còn giúp Viên Tiêu cải tiến kích cỡ giường gỗ, làm cho Viên Tiêu ngủ thoải mái hơn một chút.



- Ngươi đi lên thử một lần.

Chúc Viêm giúp Viên Tiêu bỏ giường gỗ vào trong phòng, sau đó không ngừng thúc giục Viên Tiêu đang nằm trên đó thử dùng giẻ lau lau thân giường.

Nào biết Viên Tiêu lại cười, lúc này đây gương mặt tươi cười chính là loại cười thoả mãn này, khóe miệng hắn nhẹ nhàng nhếch lên, ngữ khí nhẹ nhàng:

- Trước không được, nhìn xong rồi tính, ta đi quét sân trước, quét xong sân thì làm cơm chiều, các nàng nhanh trở về đi.

- Cái kia, ta tới giúp ngươi quét sân.

Chúc Viêm không chịu ngồi yên một khắc nào, hắn đi theo phía sau Viên Tiêu, cũng tìm một cái chổi trúc, đi theo sau Viên Tiêu quét rác.

Viên Tiêu phát hiện Chúc Viêm không chỉ trở nên thông minh, hơn nữa hình như còn hữu hảo hơn trước kia, hắn không phải là một người không biết hồi báo, nghĩ nghĩ liền có chút không yên lòng quay đầu lại, ngữ khí quan tâm:

- A Viêm, vừa rồi ngươi đã giúp ta làm giường gỗ, hiện giờ lại làm việc, sợ là thân thể không chống đỡ được rồi.

- Ta không sao, hai ngày này thân thể rất tốt, quét rác với ta mà nói rất nhẹ nhàng.

Chúc Viêm vì chứng minh bản thân, dưới sự theo dõi của Viên Tiêu đã múa may mấy cái chổi trúc trong tay, sau đó nở nụ cười dữ tợn với Viên Tiêu.

Viên Tiêu giống như tin lời nói của Chúc Viêm, hắn gật đầu, cũng dặn dò Chúc Viêm:

- A Viêm, vậy ngươi quét sân ở đây đi, vừa vặn ta đi phòng bếp nấu cơm, nếu ngươi mệt mỏi, thì ném cái chổi lên trên mặt đất, trở về ta tiếp tục quét là được rồi.

- Yên tâm, ta nhất định có thể giúp ngươi quét dọn.

Chúc Viêm nhìn bộ dáng lưu luyến từng bước đi của Viên Tiêu, lại lộ ra một nụ cười làm người ta an tâm, khi mình nhìn không thấy bóng dáng của Viên Tiêu, đã bắt đầu cầm cành trúc cái chổi quét nổi lên.

Cành trúc cái chổi là công cụ để mọi người trong nông hộ chuẩn bị dùng để quét sân, cái chổi là được bó thành từ cành trúc, có chút tơi, cho nên không dùng để quét nhà ở, dùng để quét vụn gỗ và lá cây trong viện là vừa vặn tốt.

Tuy thôn nghèo đến từng nhà cũng nghèo, nhưng sân của Chúc gia cũng không nhỏ, trong nhà chính và nhà chứa đồ cái gì cần có đều có, rộng mở lại sáng ngời, Chúc Viêm nghe Viên Tiêu đã nói, tổ tông của Chúc gia là địa chủ, nhưng phú không quá ba đời, ở gia gia của Chúc Viêm kia đã bắt đầu xuống dốc, hơn nữa cha của Nguyên chủ cả ngày tiêu xài vô độ, đã hoàn toàn không còn của cải, đây cũng là một trong những nguyên nhân Chúc lão thái thái vì sao lại khăng khăng cùng Chúc lão nhị phân gia.

Chúc Viêm quét sân xong, thân thể đã đổ đầy mồ hôi, hắn bỏ nhánh trúc và cái chổi vào trong nhà kho, rồi đi giếng nước nhà mình lấy một chậu nước rửa mặt.

Lúc này, Viên Tiêu từ trong phòng bếp đi ra, thấy Chúc Viêm muốn dùng nước lạnh rửa mặt, vội không ngừng tiến lên ngăn cản, đoạt chậu rửa mặt trong tay Chúc Viêm:

- Ta nấu nước ấm rửa mặt cho ngươi, con dòng chính của ngươi, tùy tiện dùng nước lạnh rửa mặt sẽ nhiễm phong hàn.

- Hả?

Chúc Viêm còn chưa kịp phản ứng đã nhìn Viên Tiêu ra ra vào vào nấu nước cho mình.

Sau khi tắm rửa xong, Chúc Viêm thuận tiện dùng nước ấm lau thân thể, lúc từ trong phòng đi ra thì trong phòng bếp đã phát ra từng đợt âm thanh xào rau, hắn đến gần phòng bếp, nhìn bộ dáng Viên Tiêu bận rộn, đang chuẩn bị đi hỗ trợ thì cửa lớn trong nhà đã bị mở ra.

- Bà nội!

Chúc Viêm thấy Chúc lão thái thái liền thanh thúy gọi một tiếng Chúc lão thái thái, hắn thấy, Chúc lão thái thái là thật lòng với nguyên chủ, hắn hiện tại thay nguyên chủ, đương nhiên là muốn thay nguyên chủ hiếu kính một chút vui mừng của lão thái thái này lộ rõ trên nét mặt.

- Ai!

Chúc lão thái thái nghe con cháu ngoan của nhà mình gọi một tiếng Bà nội mỏi mệt một ngày thân thể lại đột nhiên có sức lực, nàng cười đến đôi mắt híp thành một đường, buông nông cụ trên người xuống, đi đến phía trước phía sau bên cạnh Chúc Viêm đánh giá:



- Hôm nay có thoải mái hay không?

- Không, Viên Tiêu chiếu cố ta rất tốt.

- Vậy là tốt rồi, ta vẫn yên tâm để Viên Tiêu làm việc.

Chúc lão thái thái và Chúc Viêm nói xong, liền đi ra sau nhà lấy nước rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm chiều.

Mọi người thu thập xong vệ sinh cá nhân, Viên Tiêu và Bạch Trân cũng mang đồ ăn lên bàn, trước mắt sinh tồn trạng thái, Chúc gia ngày bình thường đều làm đồ ăn nông gia, cháo, tương xứng với bánh bột ngô, ăn cơm tẻ không kịp khẩu vị, lại một lần nữa chịu đói.

Mấy thứ dưa muối nhỏ, còn có một nồi đậu que hầm bí đỏ, ăn lên cũng coi như mỹ vị, Chúc lão thái thái và những người khác bận rộn một ngày, ăn cơm cũng đặc biệt ra sức.

Nhưng mà đường tỷ Chúc Viêm, Chúc Xuân Nha lại vẻ mặt uể oải, dùng chiếc đũa trong tay không ngừng gõ gõ vào chén cơm, cau mày một bộ dáng tâm sự nặng nề.

- Xuân Nha, ngươi lại làm gì vậy?

Bạch Trân buông bát đũa trong tay ra, không ngừng chớp chớp mắt, để Chúc Xuân Nha chạy nhanh đi ăn cơm.

Hà... Chúc Xuân Nha hoàn toàn không hiểu ý đồ của mẹ nhà mình, bĩu môi cầm đũa trong tay lên, nhìn đồ ăn trước mặt, buồn bã nói:

- Ta nghe Chúc Hữu Tài nói nhà hắn tối nay lại nấu thịt ăn, vì sao nhà chúng ta lại không có chứ?

- Nha đầu chết tiệt này, không có chuyện gì thì nói nhị thúc gia ngươi làm gì, không ăn thì cút xuống bàn cho ta.

Ngày xưa không nói một tiếng Chúc lão đại trộm nhìn khuôn mặt càng ngày càng đen của mẹ mình, vội không ngừng tức giận mắng Chúc Xuân Nha, lúc này hắn không thu thập Chúc Xuân Nha, chờ lát nữa ai thu thập chính là hắn.

Chúc Xuân Nha vừa nghe cha nhà mình mắng mình, đôi mắt nhất thời đã đỏ lên, nàng bẹp miệng, muốn tiếp tục biện giải, nhưng khi nàng nhìn thấy khuôn mặt đen của Chúc lão thái thái thì lập tức dừng miệng, lúc này nếu nàng nói thêm nữa thì chỉ sợ bữa tối hôm nay sẽ không ăn được cơm.

Bạch Trân ở bên cạnh nhìn khuôn mặt giống như đá đen của bà bà nhà mình, làm bộ nói sang chuyện khác, lại không ngờ mình chậm trễ.

Chỉ nghe Chúc lão thái thái lập tức ném chiếc đũa lên trên bàn, làm Chúc lão nhân cúi đầu không nói ở bên cạnh sợ tới mức cả kinh, nàng lại không cho là đúng nói với Chúc Xuân Nha ở trên bàn ăn kia:

- Không có chuyện gì thì nói cái thứ thối kia làm gì, nếu ngươi không muốn ăn thì ma lưu cho ta đi ra ngoài, đừng có nói lung tung, quấy rầy tâm tình ăn cơm của ngoan tôn ta.

- Ta... Ta không nói không ăn cơm nha, bà nội.

Khi đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Chúc lão thái thái, Chúc Xuân Nha vẫn sợ hãi, nàng không ngừng nuốt toàn bộ đồ ăn trong chén vào trước khi Chúc lão thái thái nói chuyện, lúc này mới nhỏ giọng rời đi.

- Bà nội, ngươi đừng nóng giận, Xuân Nha đường tỷ tỷ nàng...

Chúc lão thái thái cắt đứt lời Chúc Viêm nói, gắp cho Chúc Viêm một đũa đồ ăn:

- Được rồi, A Viêm ngươi không cần nói giúp nàng, nàng nói sai rồi, lúc này đây mặc kệ, tiếp theo không chừng lại nói gì nữa.

Lời này đã nói đến mức này, Chúc Viêm cũng không còn gì để nói, đành phải học Viên Tiêu khổ não dùng bữa như vậy, đồng thời trong lòng cũng biết vì sao Chúc lão thái thái lại tức giận như vậy, đơn giản chính là chuyện liên quan đến thân phụ khốn kiếp của mình, Chúc lão nhị.

Ăn cơm chiều xong, Chúc Viêm và Viên Tiêu ở trong phòng bếp rửa sạch chén đũa, Chúc lão nhân mang theo con trai lớn Chúc lão đại và cháu trai lớn Chúc Thiết Đản của mình tưới nước trên mặt đất, hiện giờ đang là mùa hạ, trời còn không mưa, chỉ có thể dựa vào nước giếng trong nhà để tưới nước sân, Bạch Trân thì ở trong phòng Chúc Xuân Nha thuyết giáo.

Chạng vạng tối, trong nhà nông nhất thời yên tĩnh, lại bởi vì Chúc lão thái thái ở cửa hô to một tiếng nên đánh gãy.