Chương 5: Giận Dỗi Cha Tra

Chúc lão thái thái nhân trong nhà có một con gà mái già phải đi ra ngoài tìm kiếm, không phải nàng keo kiệt, chủ yếu là bởi vì thôn Viên gia cách vách tổng làm ra chuyện cổ quái súc vật đi lạc, nàng có chút không yên tâm về gà mái già nhà mình, lúc này mỗi đêm đều mở đại hội điểm danh kiểm tra gà mái trong nhà.

Gà mái già chính là một món bảo bối, có thể đẻ trứng cho cháu trai bảo bối của nàng ăn đó!

Chúc lão thái thái vây quanh trong nhà bốn phía, trong ngoài lục soát nửa ngày vẫn không tìm được lão gà mái bị ném kia, lại không ngờ ở cửa gặp phải Chúc lão nhị, Chúc lão nhị này là người đức hạnh gì, trong lòng Chúc lão thái nàng lại như gương sáng, vô duyên vô cớ xuất hiện ở cửa nhà nàng, còn cười gian xảo, xác định chắc chắn là tới làm việc với nàng, nàng lại lười đi để ý con ác quỷ Chúc lão nhị kia, vì vậy liền ngao một giọng nói, hô:

- Chúng ta không phải người một nhà, ngươi tới nhà của ta làm gì? Mau cút cho ta!

Chúc lão nhị hiển nhiên bị Chúc lão thái thái đột nhiên rống một tiếng làm cho sợ, nụ cười trên mặt hắn biến mất với tốc độ cực nhanh, nhưng không bao lâu, nụ cười nịnh nọt ghê tởm lại bò lên trên mặt:

- Nương, người làm cái gì vậy?

- Ngươi quản ta làm gì? Đừng có lắc lư ở cửa nhà ta, ta còn có đại sự không xong đây!

Nếu như không phải sợ gà mái già nhà mình không vào được cửa thì Chúc lão phu nhân hận không thể đóng cửa lại ngay bây giờ, không thèm nhìn đến khuôn mặt khỉ của Chúc lão nhị kia nữa.

Chúc lão nhị cũng giống như Chúc lão thái thái, trong lòng thầm nói, nếu không phải vì nhà hắn có tài, hắn mới sẽ không chủ động tới trêu chọc lão thái thái mặt đen trước mặt này, còn có tên ngốc Chúc Viêm kia, hiện tại hắn kiếm được chút tiền sinh hoạt cũng tốt lên rồi, càng không muốn tạo quan hệ với tên ngốc kia, hắn không chỉ không muốn tên ngốc kia nuôi lão, càng sẽ không chia cho tên ngốc kia một đồng tiền.

- Mẹ, người không thể tuyệt tình như vậy được, nói như thế nào thì chúng ta cũng là thân nhân mà.

Chúc lão nhị trừng mắt nhìn đôi mắt nhỏ sáng ngời của mình, bắt đầu ở bên cạnh cùng Chúc lão thái thái thấy người sang bắt quàng làm họ.

Chúc lão thái thái là ai, sao có thể dễ dàng mắc mưu? Nàng lập trường kiên định lui về phía sau một bước, căm tức nhìn Chúc lão nhị, hạ thấp giọng nói:

- Đừng nói nhảm với ta, sớm ở thời điểm ngươi bỏ vợ bỏ con thì ngươi đã không phải là con của ta, ta khuyên ngươi chạy nhanh từ nhà ta rời khỏi, nếu không ta sẽ gọi đại con trai của ta và lão đầu nhi của ta tới đây đánh chết ngươi.

Chúc lão nhị không khỏi run lên, hắn nhớ lại lúc trước khi mình bị Chúc lão thái thái bức đi từ đường phân gia đoạn thân thì không thiếu ai nắm tay hai người, nói đến cũng kỳ lạ, hai người kia một người là thân ca của mình, một người là thân cha của mình, lại bị lão thái thái kia ra lệnh một tiếng, đánh đến mức răng rơi đầy đất, hai người này sợ không phải đã bị lão thái thái uống canh mê hồn gì đó của bọn họ à.

Nhân tình thế khẩn cấp, Chúc lão nhị cũng không suy nghĩ nhiều, trên mặt hắn tiếp tục treo nụ cười nịnh nọt, nói rõ ý đồ đến với Chúc lão thái thái:

- Ngươi làm ta đi cũng đúng, Nương ngươi trước tiên để lại ngọc mặt trang sức cho ta, ta bảo đảm sau này sẽ không tới làm phiền các ngươi.

- Ngươi nói cái gì?

Chúc lão thái thái bị tức cười, nàng trước nay cũng không biết trên đời này còn có người mặt dày vô sỉ như vậy, sao con trai này lại là nữ nhân anh minh như nàng sinh ra? Nàng hoàn toàn không cho Chúc lão nhị bất kỳ một đường sống nào, chém đinh chặt sắt nói:

- Ngọc mặt của Quế Hương chỉ có một, là nàng để lại cho A Viêm ngọc mặt trang sức hộ thân, không thể cho ngươi.

- Nhưng ta và Quế Hương là vợ chồng, đồ vật của nàng chính là của ta, ta bằng không không thể phải về.

Chúc lão nhị nhắc tới ba chữ Chu Quế Hương này, nụ cười trên mặt cũng không còn, dần dần bị thay thế bằng một loại vẻ mặt chán ghét, hắn thấy Chúc lão thái thái không cho mình cơ hội, lại tiếp tục nói:

- Là như vậy, buổi tối Hữu Tài nhà ta từ trên núi trở về, giống như bị cái gì đó âm hiểm doạ sợ, Lan Hoa đạo ngọc có thể trừ tà, ta nhớ tới trang sức bằng ngọc ở Quế Hương, nói như thế nào thì Hữu Tài cũng coi như là con trai của Chu Quế Hương nàng, cháu họ của ngươi, Hữu Tài sẽ lập tức mười ba tuổi, qua một thời gian nữa sẽ phải đi học quán trong trấn, sau này không thể có tiền đồ như Chúc Viêm kia sao? Ngươi cần gì chỉ sủng ái một thằng ngốc như hắn chứ?

Tên ngốc này liên tiếp nói, làm cho gân xanh trên trán Chúc lão thái thái đều nói ra, nàng cười lạnh với Chúc lão nhị một tiếng, nói ra mỗi một chữ đều là từ kẽ răng mà ra:

- Đại tôn tử của ta ngoại trừ Thiết Đản và A Viêm ra thì không còn ai khác, cái gì mà ngoạn ý Hữu Tài không phải mới có quan hệ gì với ta, lại nói ta vì sao lại không thích A Viêm ngươi trong lòng không rõ ràng lắm? Lúc ở trên trấn, Quế Hương làm việc cực nhọc, giúp ta chiếu cố cả nhà như vậy, là ân nhân của Chúc gia chúng ta, nàng cả đời này chỉ có một đứa con trai, ngươi nói ta không sủng hắn thì ta sủng ai? Sủng ngươi cái thằng thiếu đạo đức Hữu Tài kia? Nghĩ gì nữa!

- Được được được, ngươi sủng hắn, nhưng này cùng ngọc mặt trang sức ngươi cho ta là hai chuyện khác nhau, nương ngươi cho ta đi.



Chúc lão nhị hoàn toàn không bỏ lời nói của Chúc lão thái thái ở phía trước, tiếp tục khuyên:

- Ngươi cần gì phải vì một thằng ngốc mà chặt đứt tình cảm của mẹ con chúng ta, Lan Hoa cũng là một người vợ tốt, nàng vừa mới mang theo Hữu Tài đi tìm đại phu xem bệnh, nếu không nàng sẽ đi cùng ta, hơn nữa Hữu Tài chúng ta rất cơ trí, ngươi gặp khẳng định sẽ thích hắn!

- Ngươi đừng nói những lời vô nghĩa với ta, Chúc gia chúng ta chỉ nhận Chu Quế Hương là tức phụ, còn về ngươi là lam hoa hay là hồng hoa thì cút cho ta, hơn nữa thứ này là Quế Hương để lại cho A Viêm, ngươi đã vứt bỏ Quế Hương thì không còn là phu quân của nàng nữa, ngươi không có lý do gì muốn đồ của chúng ta!

Chúc lão thái thái nói chuyện rất có khí phách, cho dù xung quanh có rất nhiều thôn dân xem náo nhiệt, nàng cũng không sợ hãi chút nào:

- Nếu ngươi là nam nhân thì đừng trở về nữa, lại còn muốn lấy đồ vật của Nguyên phối lấy lòng cái tên không biết xấu hổ kia à? Ngươi không biết điều, Chúc lão nhị!

- Nương, lời này của người cũng quá khó nghe.

Chúc lão nhị thấy người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, cho dù là da mặt dày lúc này cũng có chút không nhịn được, đến nay lão cũng không cho rằng mình sai, nhưng người ngoài luôn thích lấy chuyện này để nói về mình, Chúc lão nhị thở ra một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói:

- Ta không có gì sai, là Chu Quế Hương sai, nữ nhân khác của người ta đều có thể sinh ra hài tử kiện toàn nhạy bén, vì sao nàng lại sinh cho ta một thằng ngốc? Nàng và thằng ngốc kia tồn tại chính là đang nhục nhã ta, Chúc lão nhị ta dựa vào cái gì không thể có một hài tử kiện toàn hảo!

- Ngươi! Ngươi là súc sinh!

Chúc lão thái thái vỗ tay một cái tát tai luôn muốn tiếp tục oán giận Chúc lão nhị, nàng nghiến răng nghiến lợi nói:

- Sinh ra hài tử dạng gì không phải là chuyện nữ nhân có thể quyết định, ngươi ngẫm lại một nữ nhân cam lòng sinh hài tử cho ngươi trong tháng mười, ngươi nào còn có mặt mũi nói nàng như vậy, ta nhớ rõ lúc đó, khi Quế Hương đi, nàng khóc lóc túm tay của ta nói với ta, nàng không muốn chết, đầu óc của A Viêm không tốt, nếu như không có mẹ thì sau này không sống được, hiện tại ngươi lại nói hai mẹ con bọn họ như vậy?

- Bà nội!

Chúc Viêm ở phòng bếp đối thoại nghe rõ ràng, đã biết Chúc lão nhị đến tột cùng có bao nhiêu điều tra, lúc này hắn mới từ phòng bếp đi ra, đúng lúc đánh gãy Chúc lão thái thái đối với Chúc lão nhị, hắn đi lên trước ôn thanh nói với Chúc lão thái thái:

- Bà nội, ta có chút lời muốn hỏi hắn.

- Vậy đi, ngươi hỏi ở đây đi.

Xuất phát từ việc yêu thích Chúc Viêm, Chúc lão thái thái cũng không từ chối Chúc Viêm, cùng lúc đó cũng gọi toàn bộ già trẻ trong nhà ra:

- Lão già ta đều ra rồi, lấy hảo bổng chùy, nếu như con súc sinh này còn phạm phải tà chúng ta sẽ đánh chết hắn!

Chúc lão thái thái ra lệnh một tiếng, cả trai lẫn gái Chúc gia đều đi ra, ngay cả Chúc Xuân Nha đang tủi thân trong phòng cũng mang theo một thanh củi đi ra, lúc này nếu như lại không cho thấy lập trường thì sợ là sau này nàng cũng không được ăn cơm nóng hổi.

Trận pháp này không chỉ đem thôn dân xem náo nhiệt dọa, mà còn doạ chết Chúc lão nhị ở bên cạnh, nếu không phải hắn muốn tiết kiệm được tiền mua trang sức đeo tay, hắn mới sẽ không bị đám điên kia hù doạ, hắn ra vẻ bình tĩnh nhìn Chúc Viêm trước mặt, phát hiện Chúc Viêm tuy vẫn là bộ dáng trước kia, nhưng ánh mắt cùng biểu tình này cùng bộ dáng tươi cười trước kia luôn là một trời một vực, hắn bị một đôi ánh mắt sắc bén cùng vẻ mặt túc mục của Chúc Viêm làm cho sợ tới mức không khỏi lui về phía sau vài bước, không xác định nói:

- Ngươi không ngốc à?

- Sau khi ta ở Hà Hạ thì tốt rồi, đại khái là mẹ ta đem cả đời này báo cho ta, ta mới có cơ hội này để khôi phục thần trí.

Diện mạo của Chúc Viêm rất giống với diện mạo đời trước của mình, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan lập thể thâm thúy mà hẹp dài, lông mày đen đặc, vẻ mặt nghiêm túc, tự mang một loại cảm giác xa cách lạnh nhạt, hắn thấy mọi người chỉ trỏ trỏ trỏ về phía Chúc lão nhị xong, còn nói thêm:

- Vừa rồi ta cũng nghe được những lời này của ngươi và bà nội, hiện tại ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, nếu như ngươi toàn bộ trả lời, làm ta tâm phục khẩu phục, ta sẽ trang bị ngọc mặt cho ngươi.

Chúc lão nhị nghe xong hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, nói chuyện cũng rất là thống khoái:

- Được, ngươi cứ việc hỏi.



- Được, ta hỏi ngươi, ta có phải con trai ruột của Chúc lão nhị ngươi hay không?

Hai mắt Chúc Viêm không gợn sóng nhìn chằm chằm vào Chúc lão nhị.

Chúc lão nhị suy nghĩ đến thời điểm này chính là lúc yêu cầu Chúc Viêm, liền không để ý đến thể diện, nhanh chóng gật đầu:

- Đương nhiên, chúng ta đều họ Chúc, ta là thân phụ của ngươi, Hữu Tài là thân đệ của ngươi, hiện giờ hắn yêu cầu ngươi làm huynh trưởng tới hỗ trợ, ngươi giúp được không?

Đối mặt Chúc lão nhị hỏi lại, Chúc Viêm không hề có bất kỳ hoảng loạn, hắn lắc đầu kiên định nói:

- Ngươi trả lời xong vấn đề của ta trước, ta mới có thể trả lời ngươi, ta hỏi lại ngươi, nếu chúng ta là thân nhân, như vậy ngươi đã từng làm phụ thân quá một ngày chưa?

- Này... Chúc lão nhị tuy ngày thường nói dối hết bài này đến bài khác, nhưng ở ngay lúc này, làm hắn ở trước mặt Chúc Viêm trợn tròn mắt nói dối, thực sự làm hắn chịu dày vò, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Chúc Viêm nữa, hắn nghe người khác nghị luận càng lúc càng lớn, khẽ cắn môi hợp lý hợp tình nói:

- Lúc trước ta cũng muốn kiếm tiền nuôi gia đình, đương nhiên đã sơ sót ngươi rồi, ngươi không thể bởi vì chuyện này mà trách ta được.

Đối mặt với lý do thoái thác không biết xấu hổ của Chúc lão nhị, Chúc Viêm cười lạnh một tiếng:

- Vậy Chúc Hữu Tài thì sao? Bây giờ ngươi không cần kiếm tiền nuôi gia đình à? Bây giờ ngươi đến là vì Chúc Hữu Tài, muốn nương ta để lại di vật duy nhất cho ta, ngươi nên giải thích như thế nào?

- Cái này...

Chúc Viêm ở thời điểm Chúc lão nhị không lời nào để nói, lại trả lời lại một cách mỉa mai nói:

- Vừa rồi ta cũng nghe rõ ràng, ngươi ghét bỏ mẹ ta sinh ra tên ngốc như ta, ngươi cảm thấy chúng ta làm ngươi mất mặt, nếu đã ghét bỏ như vậy, vì sao ngươi còn muốn đồ của chúng ta?

- Chuyện này không giống, hiện tại Hữu Tài yêu cầu vật này, ngươi cho ta đi!

Chúc lão nhị lựa chọn bỏ qua đủ loại vấn đề của Chúc Viêm, tiếp tục dây dưa với Chúc Viêm.

Chúc Viêm bào chế đúng cách đồng dạng làm lơ Chúc lão nhị nói, ra vẻ đau khổ ôm ngực, chậm rãi nói:

- Chúc Hữu Tài hắn bị dọa sợ ngươi đã tới nhà ta làm khó ta, lúc trước ta ở đây, ngươi có tới thăm ta không? Ngươi thật sự là cha ruột của ta sao?

Từng tiếng lên án này cũng làm cho không khí hiện trường sinh động đến mức tận cùng, không ít nữ nhân xem náo nhiệt bắt đầu chỉ vào Chúc lão nhị mắng.

- Chúc lão nhị ngươi từ đâu ra mặt, ngươi biết vì sao Chu Quế Hương sinh ra Chúc Viêm là thằng ngốc, chính là ngươi liên lụy quá nhiều chuyện không đạo đức!

- Đúng vậy, nữ nhân liều mạng sinh cho nam nhân, kết quả là ngươi còn oán trách nàng? Ngươi thật không biết xấu hổ!

- Ta nghe nói, sau khi Chúc lão nhị ở đây không đến trăm ngày nữa thì đã đi cùng với Lý quả phụ kia rồi, chẳng trách Chúc lão thái thái lại muốn đoạn thân với Chúc lão nhị hắn, làm như vậy là đúng rồi.

- Ta... Ta... Chúc lão nhị sắc mặt xanh mét, bị mọi người chỉ trích khổ mà không nói nên lời, trước kia hắn đã rất ít khi để ý Chúc Viêm, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, đứa nhỏ Chúc Viêm này thật sự không ngốc, hơn nữa miệng còn đặc biệt lợi hại, này làm sao giống hài tử Chu Quế Hương sinh ra?

- Ngọc diện trang sức ta không thể cho ngươi, chúng ta đã đoạn hôn, vậy dựa theo người xa lạ xử lý như vậy, sau này người ta muốn phụng dưỡng chỉ có bà nội ta, thân nhân của ta chỉ có một nhà đại bá phụ, Chúc lão nhị của ngươi không có bất kỳ quan hệ gì với Chúc Viêm ta, cũng đừng nghĩ đến muốn đồ vật của ta.

Chúc Viêm lời này vừa nói xong, người của Chúc gia đã đi theo, bọn họ mang theo gia hỏa này đi về phía Chúc lão nhị, tư thế kia làm Chúc lão nhị sợ tới mức không thèm quay đầu lại thoát khỏi hiện trường.

Khi Chúc lão nhị rời khỏi, những người xem náo nhiệt cũng đi theo sôi nổi rời khỏi, Chúc Viêm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu muốn nói chuyện với Viên Tiêu, lại phát hiện Viên Tiêu đã sớm không có bóng dáng.