Chương 3: Vậy Viên Tiêu Ngủ Thế Nào?

Không biết đã trải qua bao lâu, tới thời gian ăn cơm, mới đầu Chúc lão thái thái muốn Chúc Viêm ở trong phòng ăn của mình, nhưng Chúc Viêm từ chối, Chúc Viêm không muốn vẫn luôn bị người nuông chiều, vì vậy đã cùng Viên Tiêu đi nhà chính ăn cơm với mọi người.

Khi Chúc Viêm và Viên Tiêu vào nhà, mọi người cũng đều ngồi ở trước bàn cơm, chờ đợi Chúc lão thái thái phân phát đồ ăn, đều nói lúc ăn cơm là lúc người một nhà nhất toàn, nhìn bộ dáng cũng không tệ, Chúc Viêm cũng bắt đầu tìm kiếm nguyên chủ trong đám người, nhưng vẫn không tìm được, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi:

- Bà nội, cha ta đâu?

Tay của Chúc lão thái thái đang cho mọi người đồ ăn sáng, đột nhiên cứng lại, nếu không phải Bạch Trân tay mắt lanh lẹ, sắp ăn được đồ ăn trên mặt đất thì chỉ sợ đồ ăn trắng như tuyết này đã rơi xuống trên mặt đất.

- A Viêm, không có chuyện gì thì nói cha ngươi làm gì, ngươi coi như hắn đã chết đi.

Nhân Chúc Viêm nói một câu, không khí trong nhà lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, ở Chúc gia có một quy định bất thành văn, Chúc lão thái thái tức giận, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm.

Chúc Viêm mắt sắc phát hiện đường ca đường tỷ trong nhà đều giống như cái mèo không hề nhúc nhích, ngay cả gia gia và đại bá phụ cũng không nói, Chúc Viêm thế mới biết những lời này của mình đến tột cùng có bao nhiêu lực sát thương.

- Bà nội, không thích nghe ta thì thôi đi, ta đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!

Chúc Viêm biết rõ nếu mình không hy sinh chủ động bán cái manh, chỉ sợ mọi người đều không ăn được cơm tẻ nóng hổi, hắn còn có rất nhiều chuyện không hiểu biết, không thể ngay từ đầu đã đắc tội sạch sẽ thân nhân, về phần thân phụ của mình, sau này khẳng định có cơ hội biết.

Chúc lão thái thái nghe Chúc Viêm gọi một tiếng bà nội, mặt lạnh hồi lâu, rốt cuộc có dấu hiệu ấm lại, nàng nhớ đến thân tôn nhà mình bệnh nặng mới khỏi, là chuyện tốt tuyệt đối không thể bởi vì nơi đó làm tổn hại đến hứng thú của con thứ hai, cho nên cũng không tức giận nữa, xoay người hiền từ nói với Chúc Viêm:

- Chúng ta ăn cơm, các ngươi cũng đừng thất thần, cơm tẻ, hôm nay ăn no ngày mai làm việc cho tốt!

Theo Chúc lão thái thái ra lệnh một tiếng, lúc này thành viên Chúc gia mới bắt đầu ăn cơm, bỏ đi sự không thoải mái vừa rồi, hiện tại mọi người vẫn rất vui vẻ, bởi vì bọn họ rốt cuộc đều ăn cơm tẻ.

Người nông gia không giàu có bằng gia đình trên trấn, mỗi lần đều có thịt ngon, bọn họ vất vả một năm cũng có thể kiếm chút lương thực, có người gia càng không nỡ ăn gạo, giống như bây giờ mỗi người Chúc gia một chén cơm gạo đãi ngộ xem như hiếm thấy, cơm gạo xứng với ớt bột dương xỉ và dưa muối, miễn bàn nhiều ăn với cơm.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ gia tộc chỉ còn lại âm thanh chén đũa va chạm với nhau, khác với mọi người chính là Chúc Viêm, Chúc Viêm nhìn chằm chằm vào một bát canh trứng trước mặt mình rơi vào trầm tư, thông qua bộ dáng ăn cơm của mọi người, hắn đã biết được tình hình kinh tế của nhà này, hắn cũng thông qua ký ức của nguyên chủ, đã biết được nguyên chủ này mỗi bữa cơm đều ăn một quả trứng gà, cho nên mọi người đã sớm có sức miễn dịch đối với bát canh trứng còn nhỏ bằng dầu vừng trước mặt Chúc Viêm.

Nhưng điều này không đại biểu Chúc Viêm có miễn dịch, Chúc Viêm rơi vào trầm tư, trước kia nguyên chủ là thằng ngốc, có thể ăn mảnh, nhưng hắn không được, đồng thời một nam nhân đã thành niên không thể hành sự như vậy.

Khi Chúc lão thái thái mở miệng dò hỏi canh trứng có hợp ăn uống hay không thì hắn nắm lấy cái thìa trong tay mình, run rẩy bỏ vào bát canh trứng vô cùng tinh tế, bỏ vào trong chén của Chúc lão thái thái, sau đó lại dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, múc một thìa cho Viên Tiêu và những người khác.

- Viêm đệ, đây là đồ ăn cho tỷ?

Đôi mắt Chúc Xuân Nha sáng ngời nhìn Chúc Viêm, còn thường xuyên nhìn canh trứng mềm mại trong chén của mình nuốt nước miếng, ngày xưa nàng chỉ nhìn Chúc Viêm ăn một chút, hiện giờ canh trứng tới trong chén của mình nàng ngược lại có chút kích động không biết hạ khẩu như thế nào.

Bạch Trân Thuân liếc mắt nhìn nữ nhi tham ăn của mình, vội không ngừng hô một tiếng tên Chúc Xuân Nha:

- Xuân Nha, canh trứng là cho Viêm đệ ngươi ăn, ngươi cũng đừng thèm.

- Cho dù là Viêm đệ cũng ném vào trong chén của ta, ta mặc kệ.

Con ngươi của Chúc Xuân Nha đảo một cái, dưới tình huống Bạch Trân còn muốn ngăn cản, một ngụm nhét toàn bộ canh trứng trong chén vào trong miệng, ăn xong còn không quên sảng khoái than một tiếng:

- Oa, canh trứng cũng thật ngon!

- Xuân Nha, từ khi nào ngươi không hiểu chuyện như vậy?

Bạch Trân biết rằng khuê nữ nhà mình có thể làm việc bộ dáng rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là thèm ăn, tật xấu này đặt ở gia đình giàu có cũng không tính là cái gì, nhưng ở trong đất ruộng này ăn một nông gia thì khó nói, xin hỏi hán tử nhà nào nguyện ý nuôi sống một nữ nhân thèm ăn?

- Bạch Trân được rồi, nàng ăn cũng ăn rồi, ngươi còn mắng nàng làm gì? A Viêm cũng là một mảnh hảo tâm, múc vào trong chén các ngươi đều ăn đi, nào có đạo lý lại đảo trở về chứ?



Chúc lão thái thái nói một câu khiến cho Bạch Trân không nói chuyện nữa, nàng thấy mọi người đều đi theo ăn cơm, nàng cũng ăn một bát cơm canh trứng, hai mắt tràn đầy từ ái nhìn về phía Chúc Viêm đang ăn dưa muối ở bên cạnh:

- A Viêm đã trưởng thành rồi, nhưng sau này không cần cho chúng ta ăn, bà nội cho ngươi chính là của ngươi, ngươi không cần kiêng kị suy nghĩ của mọi người, ở trong nhà không ai dám nói ngươi.

Chúc Viêm nghe vậy buông chiếc đũa trong tay xuống, dáng ngồi ngay ngắn, vẻ mặt bình thản phủ định nói:

- Bà nội, các ngươi là thân nhân của ta, các ngươi rất tốt với ta, đương nhiên ta cũng phải đối tốt với các ngươi.

Chúc lão thái thái từ trước đến nay chỉ đau cháu trai, nghe Chúc Viêm nói xong, lập tức liền cảm động liên tục gật đầu, giờ phút này hai mắt của nàng chỉ cần nháy mắt sẽ chảy nước mắt, nàng không chớp mắt, chỉ là dùng tay lau lau đôi mắt, gắp một gắp đồ ăn cho Chúc Viêm, vui mừng nói:

- Được được được, ngươi thật sự là thân tôn của bà nội ta, ta cũng không uổng công thương ngươi, sau này ta sẽ chờ ngươi đến hiếu kính.

Một bữa cơm ăn xong, cũng tới buổi tối, mọi người đều bắt đầu thu thập bàn ăn, Chúc lão thái thái bận tâm thân thể của Chúc Viêm, liền không ở lại Chúc Viêm lâu, trực tiếp để hắn theo Viên Tiêu trở về phòng nghỉ tạm.

Cuộc sống ở nông thôn cổ đại, một khi tới buổi tối thì sẽ không có chuyện gì để làm, sau khi Chúc Viêm tắm rửa xong thì vào phòng, nhìn ngọn nến do Viên Tiêu đốt sáng lên, còn mình thì không tiếng động ngồi ở bên giường đất.

Viên Tiêu ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng ngời dưới ánh nến của Chúc Viêm, hắn dừng một chút việc trong tay, nghi hoặc nhìn Chúc Viêm vẫn ngồi nghiêm chỉnh, nhỏ giọng dò hỏi:

- A Viêm? Ngươi có muốn nghỉ ngơi hay không? Ta giúp ngươi dọn giường.

- À, không cần, ta tự mình tới là được rồi, ngươi không cần giúp ta.

- Ừm, ngươi trước tiên cứ làm, nếu mệt mỏi lại gọi ta.

Viên Tiêu suy xét đến hiện tại Chúc Viêm đã không ngốc, cũng không quá quan tâm hỗ trợ, hắn quay người lại bắt đầu sửa sang lại giường đệm cho mình.

- Chút chuyện nhỏ này ta vẫn có thể làm, ngươi yên tâm.

Chúc Viêm nói xong liền chủ động bỏ đi giày của mình, bắt đầu trải đệm chăn trên giường xuống san bằng, sau khi trải xong đệm chăn, Chúc Viêm phát hiện giường này sưởi nhìn đại khái chỉ có một mình hắn nằm, bởi vì đệm này đều là một người.

Vậy Viên Tiêu ngủ thế nào?

Trong lòng Chúc Viêm có nghi vấn, khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa thì đã tới lúc giải đáp, thì ra ở cửa sổ còn có một cái giường gỗ quá hẹp, lúc đầu Chúc Viêm cũng không chú ý tới, hiện tại hắn nhìn thấy phía trước và phía sau Viên Tiêu dùng đệm chăn trải ra mới có chú ý tới.

Chúc Viêm nhìn thấy giường đệm của Viên Tiêu được trải rất tốt, lại nằm xuống ở phía dưới mí mắt của mình, đưa lưng về phía mình cũng không biết ngủ hay không ngủ, Chúc Viêm thế mới biết hắn và Viên Tiêu tuy rằng bị nói thành phu thê, nhưng vẫn luôn không cùng giường, hơn nữa hắn mượn trí nhớ của nguyên chủ, cũng biết nguyên chủ từ nhỏ đã không thích người khác tới gần người, đặc biệt là khi ngủ, cũng chính là bởi vì nguyên nhân này mà Viên Tiêu mới được một cái giường gỗ rộng bằng một người.

Bởi vì ngày hôm nay quá mức kinh tằng, Chúc Viêm cũng nằm ở trên giường đất không nói chuyện nữa, hắn nhớ lại một loạt chuyện thần kỳ xảy ra trong ngày hôm nay, đến bây giờ hắn còn cảm thấy tất cả những chuyện này đều là mộng, nếu như mình tỉnh ngủ còn ở ký túc xá thì thật sự tốt biết bao.

Không biết trải qua bao lâu, màn đêm đã buông xuống, Chúc Viêm chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng gầm rú bên ngoài, đến bây giờ hắn vẫn không thể ngủ được, hắn lật người lại, đã nghe được tiếng cửa sổ kia, giường gỗ của Viên Tiêu cũng phát ra vài tiếng.

Chúc Viêm không chịu ngồi yên, nhỏ giọng thông đồng với Viên Tiêu nói:

- Viên Tiêu ngươi cũng không ngủ à?

Sau khi Chúc Viêm nói xong, không khí từng có một trận đông lạnh, hồi lâu sau Viên Tiêu mới lên tiếng:

- Còn không có đâu, A Viêm ngươi không thoải mái chỗ nào sao?

Giọng nói của Viên Tiêu vốn đã rất trong trẻo mềm mại, hiện tại bởi vì cố ý hạ giọng nên nghe lại có vài phần ôn nhu, Chúc Viêm nghe được có chút nhập thần:



- Ta không có gì không thoải mái, chính là muốn nói với ngươi.

- Ừm, vậy ngươi muốn ta nói gì?

Viên Tiêu nằm ở trên giường gỗ chớp hai mắt nhìn nóc nhà, lặng yên chờ đợi Chúc Viêm đáp lời.

Chúc Viêm sửng sốt trong chốc lát, sau đó nói chuyện mình canh cánh trong lòng cho Viên Tiêu nghe:

- Cha ta làm chuyện xấu gì sao? Vì sao bà nội không cho ta nhắc đến hắn? Ta vẫn luôn không nghĩ ra chuyện của hắn, có chút tò mò.

- Hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng có một số chuyện là ta nghe đại bá mẫu nói, nếu ngươi muốn biết thì ta sẽ nói cho ngươi nghe.

Viên Tiêu nhắm hai mắt lại suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lại nhắc nhở Chúc Viêm:

- Chuyện này ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi không thể để cho bà nội biết, nếu không bà nội nhất định sẽ trách tội ta.

- Ngươi nói xong ta sẽ ghi tạc trong lòng, bất hoà với người khác.

Chúc Viêm làm cái bảo đảm, sau đó bắt đầu nghe Viên Tiêu nói về chuyện liên quan đến phụ thân của Nguyên Chủ, Chúc Lão Nhị.

Thì ra nguyên thân là Chúc lão nhị và mẹ đẻ của nguyên chủ là Chu Quế Hương thành thân cũng không phải là phát ra từ thật lòng, mà là coi trọng ưu điểm Chu Quế Hương kiên định nguyện ý kiếm tiền, mấy năm trôi qua, hắn dần dần phát giác Chúc Viêm là một thằng ngốc, đã không hề có lệ Chu Quế Hương, ném Chu Quế Hương và Chúc Viêm vẫn chưa thành người vào trong nhà, cả ngày ăn chơi đàng điếm hàng đêm không về.

Chu Quế Hương cũng từng vì hài tử đi tìm Chúc lão nhị, nhưng đều bị Chúc lão nhị đuổi trở về, có một lần ban đêm mưa to, Chu Quế hương ở bên ngoài chờ Chúc lão nhị khoảng hai canh giờ, lúc về nhà cả người đều ướt đẫm, cũng là bắt đầu từ lần đó, thân thể Chu Quế Hương ngày càng yếu, cuối cùng khi Chúc Viêm còn chưa thành niên thì lặng lẽ rời khỏi nhân thế.

Chúc lão thái thái là người có tính khí nóng nảy, bởi vì chuyện này không thiếu chuyện thu thập Chúc lão nhị, bất đắc dĩ chính là Chúc lão nhị trời sinh heo chết không sợ nước sôi, ở trước khi Chu Quế Hương rời khỏi chưa đến trăm ngày đã mang theo Lý quả phụ vào trong phủ đệ Chúc gia, Chúc lão thái thái là hạng người gì? Nàng không thể nuôi một đôi cẩu nam nữ như vậy, nàng không màng người khác ngăn cản, mang theo Chúc lão nhị và Lý quả phụ đi từ đường tông tộc, trước mặt toàn bộ thôn dân chặt đứt thân phân gia với Chúc lão nhị.

Chúc Viêm nghe xong nắm chặt tay của mình, nghĩ mình chi bằng không biết, dù sao thì Chúc lão nhị là một nam nhân điều tra, cũng chính là bởi vì nam nhân này cả ngày ăn chơi đàng điếm, xem thường nguyên chủ, mới đưa đến trong trí nhớ của nguyên chủ không có một tia nào là về Chúc lão nhị.

Chúc Viêm bình tĩnh một lát, trầm giọng nói:

- Ta không biết thì tốt rồi.

- Cho nên bà nội mới không muốn để cho ngươi biết.

Viên Tiêu thật lâu không nghe thấy Chúc Viêm đáp lời, lặng yên xoay người, mặt nhìn về phía giường sưởi của Chúc Viêm, nương ánh trăng nhìn về phía Chúc Viêm, lúc này mới phát hiện Chúc Viêm đang mở to hai mắt không biết suy nghĩ cái gì, hắn dừng một chút, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi đang tức giận sao?

- Không, đang nghĩ chuyện.

- À, không còn chuyện gì nữa, ta đi ngủ đây.

Chúc Viêm ngáp một cái, đôi mắt rốt cuộc không mở ra được, cũng đi theo Viên Tiêu nói:

- Ta cũng ngủ rồi.

Thời gian trôi qua thật lâu, Viên Tiêu lại mở hai mắt ra, nhìn Chúc Viêm đã chìm vào ngủ say, trong mắt đen tối không rõ, trước kia là lúc Chúc Viêm này ngốc cũng không dễ sống chung, hiện giờ không ngốc càng làm người ta khó có thể nắm lấy.

Viên Tiêu nhìn bóng dáng Chúc Viêm bọc chăn bông trầm tư thật lâu, sau đó thở dài một hơi, trong lòng thoải mái nói, mặc kệ như thế nào chỉ cần hắn dựa theo lời mẹ Chúc Viêm sinh thời nói như vậy, chiếu cố Chúc Viêm là được rồi, còn về những chuyện khác hắn cũng không suy nghĩ nhiều.

Viên Tiêu nhắm hai mắt lại, trong mắt hiện ra đủ loại tai nạn ngày ấy, hắn khóc không kịp khóc cùng với cha mẹ vô tình, còn có mẹ của Chúc Viêm cứu rỗi, tất cả những thứ này làm hai mắt nhắm chặt của hắn lại một lần mở ra, hai tròng mắt trong trẻo của hắn đang ấp ủ các loại thù hận.