Chương 22

Đợi đến khi mấy người Chúc Viêm bày hàng xong, lúc này Chúc Viêm mới nhìn kỹ nam tử xa lạ bên cạnh người trẻ tuổi, nam tử mặt chữ điền, mắt to, làn da ngăm đen, đầu cũng không khác gì mình là mấy, hiện tại đang đứng đó không nhúc nhích nhìn bọn hắn.

- Xem ta hôm nay tới sớm đi, ta muốn mang Liên Hải tới ăn một miếng hàng ngon này.

Người trẻ tuổi thấy mấy người Chúc Viêm đang bày hàng, vội vàng không ngừng tiến lên nói chuyện với mấy người Chúc Viêm, còn không quên lôi kéo nam nhân bên cạnh giới thiệu với Chúc Viêm:

- Hắn là huynh đệ tốt của ta, tên là Tề Liên Hải, ta gọi hắn là muốn cùng nhau ăn Tào phớ nhà các ngươi.

Chúc Viêm nghe tiếng ngẩng đầu nhìn về phía nam tử tên là Tề Liên Hải kia, đồng thời gật đầu thăm hỏi:

- Huynh đệ là gương mặt trời, sợ là lần đầu tiên tới ăn Tào phớ nhà ta.

- Đây là lần đầu tiên ta ăn Tào phớ, nhưng trước đó ta đã gặp qua các ngươi.

Tề Liên Hải nhìn thoáng qua Chúc Viêm, lại nhìn thoáng qua Viên Tiêu đang hỗ trợ bán sữa đậu nành, càng thêm kiên định nói:

- Mấy ngày trước, trong ngày mưa, ngươi và phu lang của ngươi hẳn là đã tới trấn trên rồi đúng không?

Chúc Viêm đang bận rộn với việc trong tay thì không ngừng nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày trước, nếu hắn nhớ không lầm thì lời nói của Tề Liên Hải sở chỉ ngày đó hẳn là hắn mang theo Viên Tiêu đã nhiễm phong hàn tới trấn trên xem bệnh ngày đó, bởi vì trừ ngày đó ra thì không còn có mưa dầm trời, nhưng ngày đó hắn cũng không có ký ức tương ngộ với Tề Liên Hải, hắn đang trang phục lộng lẫy, không khỏi nghi hoặc nói:

- Ta và phu lang của ta quả thật đã tới trấn trên, lại còn mua rất nhiều đồ ăn, nhưng giống như không gặp được ngươi.

- Ngươi không gặp được ta, nhưng không có nghĩa là ta không gặp được ngươi.

Tề Liên Hải từ biệt. Mới đầu trầm mặc, hắn nhếch miệng cười giải thích:

- Ngươi và phu lang của ngươi mua hai cân tôm đúng không? Ngay khi hai ngươi và tiểu thương mặc cả, ta đã phát hiện ra các ngươi, không thể không nói hai người các ngươi cũng đủ đen, người ta năm văn tiền một cân tôm, bị hai ngươi nghị thành mua năm văn tiền hai cân, đương nhiên, ta cũng nhân cơ hội này mua một chút.

Dưới sự giải thích của Tề Liên Hải, lúc này Chúc Viêm mới bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời hắn cũng cảm thấy nam tử tên là Tề Liên Hải này rất có ý tứ, nếu như kết giao bằng hữu thì cũng có thể, hắn liếc mắt nhìn Viên Tiêu đã đứng ở bên cạnh mình, sau đó đưa Thịnh Tốt Tào Phớ cho Tề Liên Hải và người trẻ tuổi bên cạnh đã uống sữa đậu nành:

- Hiện tại, Tào phớ mới ra lò không lâu, chính là lúc đồ ăn ngon nhất, các ngươi ăn vào.

- Tốt.

Người trẻ tuổi nhe răng cười, tiện tay nhận lấy đống phân của Chúc Viêm đưa qua, nhét vào trong miệng ngửi ngửi, ngay sau đó lại đưa đống phân cho Tề Liên Hải bên cạnh:

- Liên Hải, chén này cho ngươi trước, ngươi còn chưa ăn, để ta làm cho ngươi ăn, ta ăn chén thứ hai.

Tề Liên Hải nhận lấy đồ ăn do người trẻ tuổi đưa qua, trên mặt có nụ cười, hắn cầm lấy cái thìa, múc một ngụm đồ ăn, nuốt vào trong miệng, sau khi hắn nuốt xuống một ngụm đồ ăn, lập tức gật đầu với người trẻ tuổi bên cạnh, lại tán thưởng với Chúc Viêm đồ ăn trong chén:

- Đều nói chiêu phúc chọn đồ ăn ngon nhất trên trấn chúng ta, quả nhiên là như thế này, Tào phớ các ngươi không mở cửa hàng trên trấn thật là đáng tiếc.

- Không dối gạt Liên Hải huynh đệ, ta đang có ý này, nhưng hiện tại đang nỗ lực kiếm tiền bạc để mở cửa hàng, cùng với danh tiếng sau này.

Chúc Viêm lại rót một chén nước miếng cho người trẻ tuổi bên cạnh Tề Liên Hải.

Tề Liên Hải rất tán đồng Chúc Viêm nói:

- Ừm, từ từ đã, ta tin tưởng sinh ý của các ngươi nhất định có thể làm tốt.

- Được rồi, mượn lời của huynh đệ.

Chúc Viêm cười đến vẻ mặt chân thành.

Tề Liên Hải đứng ở chỗ cũ ăn xong mấy miếng đậu phụ, nhìn cờ hiệu bên cạnh Chúc Viêm, buông chén trong tay xuống, nhìn đề nghị của Chúc Viêm nói:



- Nếu ngươi đã gọi ta là huynh đệ, cũng biết tên huý của ta, vậy thì chúng ta có nên lễ thượng vãng lai một chút hay không?

Kinh ngạc nhắc nhở của Tề Liên Hải, Chúc Viêm bừng tỉnh đại ngộ:

- Đúng đúng đúng, chuyện quan trọng như vậy làm ta thiếu chút nữa đã quên, ta tên là Chúc Viêm, ta tên là Viên Tiêu, những người đó là người nhà của ta, chúng ta đều là người của thôn Kim Sa.

- Ta tên là Lục Chiêu Phúc, lớn lên cùng Liên Hải từ nhỏ, hai ta đều lớn lên ở trên trấn.

Lục Chiêu Phúc nhìn hai người trước mặt nướng đến lửa nóng, không nhịn được chen một câu trước khi Tề Liên Hải mở miệng:

- Khoảng thời gian trước ta đi ra ngoài cùng mẹ ta, ăn rất nhiều đồ ăn ngon, hiện tại ăn đồ nhà ngươi, chỉ phát hiện đồ ăn trước đó đều không gọi là đồ ăn ngon, nhà ngươi mới gọi là đồ ăn ngon nhất, ta thích nhất nhà các ngươi!

- Không cần ngươi nói ta cũng biết, ngươi có thể uống sạch Tào phớ nhà ta, cái này không gọi là thích gọi cái gì?

Viên Tiêu cũng nói theo, thuận tiện lại cho Lục Chiêu Phúc một chén đậu hủ, khích lệ Lục Chiêu Phúc đi cùng mình đến đó nói chuyện.

Chúc Viêm thì một bên tiếp đón Tề Liên Hải, một bên chiếu cố quầy hàng, không có chủ ý từ nơi khác tới mấy tên lưu manh.

- Lão bản nhà các ngươi đâu rồi?

Trong đám lưu manh kia có một nam tử trung niên hơi mập một chút đứng dậy, liếc mắt nhìn Chúc lão thái thái, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào quầy hàng trước mặt:

- Có lẽ các ngươi không biết, bày quán nơi này một ngày hai ngày không ai quản các ngươi, nhưng bày quán trong này một thời gian dài, vậy phải giao phí bảo hộ!

- Cái gì? Ngươi nói cái gì, thứ cho lão thái thái ta hỏi một câu, đây là quy định lúc nào?

Từ trước khi bày hàng, Chúc lão thái thái đã biết, bày hàng trên trấn không thu bất kỳ địa tô nào, mấy tên lưu manh trước mắt này rõ ràng chính là khi dễ người nhà quê như nàng không hiểu quy củ, nghĩ vậy nàng liền trừng mắt nhìn mình, muốn tiếp tục hỏi cho rõ ràng, dù sao nàng là một lão thái thái không sợ gì cả, nhóm người này nhích nàng một chút, nàng lập tức nằm xuống đất, làm con dâu của nàng đi báo quan.

Cùng lúc đó, Chúc Viêm vừa mới nói xong với Tề Liên Hải, chú ý tới chuyện bên cạnh, vội không ngừng đi lên trước, bảo vệ Viên Tiêu đang muốn tiến lên lý luận với người khác ở phía sau, đối với mấy tên lưu manh trước mặt, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Mấy vị huynh đệ này, ta là lão bản của sạp này, có chuyện gì thì cứ nói với ta, không cần thương lượng với bà nội nhà ta hoặc là thân nhân khác.

Nam nhân mập nhìn thấy dáng người của Chúc Viêm, vẫn có chút kiêng kị, đặc biệt là Chúc Viêm kia vẻ mặt cười lạnh, mặc cho ai cũng không dám nói thêm chút gì, nhưng khi hắn tưởng tượng đến mấy huynh đệ phía sau mình thì lập tức có tự tin, trên sạp này, ngoại trừ một người thân cường thể tráng như trước mắt, còn lại không phải tiểu ca thì là nữ nhân, chính là một hổ khó địch chúng khuyển, nghĩ đến hắn khôi phục khí thế trước đó:

- Mấy huynh đệ chúng ta cũng đã nhìn ra, mấy ngày qua tiểu quán nhà các ngươi kiếm không ít tiền, giao phí bảo hộ, bảo vệ một nhà các ngươi bình an.

- Vậy xin hỏi, phí bảo hộ này ở quan phủ có giữ lời hay không? Nếu giữ lời thì ta khẳng định hàng ngày đều phải dâng lên đúng hạn.

Trên mặt Chúc Viêm vẫn như cũ treo nụ cười, trong ánh mắt của hắn mang theo kiên định, lần này hắn cúi đầu, như vậy sau này mèo cào chó sủa đều sẽ tới tìm hắn đòi phí bảo vệ, chuyện này tuyệt đối không thể mở!

Nam nhân mập bị Chúc Viêm nói đến ngây người, hắn vạn lần không ngờ Chúc Viêm sẽ lấy quan phủ tới đặt cược cho hắn, nhưng hắn biết rõ quan phủ rất ít khi quản chuyện bực này, cho nên khi nói chuyện của hắn vẫn tràn đầy tự tin.

- Hắc, ta khuyên ngươi đừng choáng váng, quan phủ sao có thể có thời gian quản chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi của các ngươi, nghe ta ngoan ngoãn giao ra phí bảo hộ, một ngày mười văn tiền, đối với việc làm ăn hiện tại của các ngươi mà nói hẳn là không đắt chứ?

- Đúng vậy, chạy nhanh giao tiền, nếu không lão đại chúng ta đập quán của các ngươi, đuổi tất cả thực khách của các ngươi đi.

Một tiểu đệ phía sau nam nhân không kiên nhẫn, trực tiếp chơi uy phong ở phía sau.

Chúc Viêm thấy thế cũng chỉ là cười cười, muốn lấy tiểu lâu lâu kia khai đao trước, đầu Tề Liên Hải kia liền từ trong đám người chen ra, hắn đối với nam nhân béo đang đối diện Chúc Viêm mắng:

- Hay cho tên Lưu mập nhà ngươi, ngươi và mấy tên anh em bà con này của ngươi có phải hay không lại muốn ngồi xổm trong nhà tù tăm tối? Muốn nói trực tiếp tìm ta, ai cho các ngươi thủ đoạn gian dối này của huynh đệ ta?

- Tề, Tề Liên Hải ngươi ở đây làm gì?

Sau khi Tề Liên Hải xuất hiện, Lưu Bàn Tử rốt cuộc không còn khí thế như trước nữa, hắn và mấy tiểu đệ của hắn, hiện tại đã héo rũ giống như chuột gặp mèo, hắn lui về phía sau vài bước, lập tức biến sắc mặt nói:

- Thì ra là vị tiểu huynh đệ này có giao tình với Liên Hải huynh đệ ngươi, đó thật sự là hiểu lầm, hiểu lầm lớn.



- Cái gì mà hiểu lầm, không hiểu lầm, Lưu mập mạp ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu như lại làm ta thấy ngươi làm khó xử huynh đệ một nhà ta, ta nhất định sẽ bắt ngươi vào nhà tù tăm tối, làm ngươi ngồi xổm mười năm trước nửa năm.

Tề Liên Hải nói chuyện leng keng hữu lực, không để đám người Lưu mập mạp vào mắt chút nào.

Lưu mập này cũng rất là gian hoạt, hắn thấy Tề Liên Hải lạnh mặt, vội không ngừng mang theo huynh đệ của mình xin lỗi Chúc Viêm:

- Tiểu huynh đệ, lần này là ta không đúng rồi, chuyện hôm nay ngươi đừng để ở trong lòng.

Lưu Bàn Tử nói xong, kiêng kị Chúc Viêm lại nói chút khó nghe gì, lập tức mang theo mấy huynh đệ vừa lăn vừa bò rời khỏi cửa hàng Chúc gia.

Tề Liên Hải thấy người gây chuyện đi rồi, liền tiến lên nói với Chúc Viêm:

- Lưu mập kia chính là chủ nhân của việc bắt nạt người yếu, nếu hôm nay không phải ta xin nghỉ thì ta đã bắt hắn vào nha môn để thu thập một phen rồi.

Kết hợp với chuyện xảy ra vừa rồi, cùng với những lời nói của Tề Liên Hải hiện tại, Chúc Viêm đã đoán được thân phận của Tề Liên Hải, nhưng ngoài miệng vẫn dò hỏi một câu:

- Liên Hải huynh đệ đang làm việc ở nha huyện?

- Ừm, sau này gặp được chuyện gì thì tới nha huyện tìm ta.

Tề Liên Hải không hề che giấu thân phận của mình.

Chúc Viêm nghe xong càng cảm động, hắn liên tục chắp tay nói cảm ơn:

- Hôm nay nhờ có Liên Hải huynh đệ, sau này nếu như có thể sử dụng được Chúc Viêm ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực hỗ trợ.

- Chuyện này phải xem như là có phân, ta và ngươi thật sự hợp ý, còn nữa, chiêu phúc thích ăn đồ nhà ngươi, ta không muốn các ngươi không làm chuyện làm ăn này, vậy chiêu phúc chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Tề Liên Hải nói xong thì nhìn về phía Lục Chiêu Phúc đang vui sướиɠ cùng Viên Tiêu lao ra, trên mặt hiện lên nụ cười.

Chúc Viêm ở bên cạnh nhìn tất cả những thứ này ở trong mắt, nhịn cười, ánh mắt này làm hắn quá quen thuộc, lúc trước Viên Tiêu nhìn chằm chằm vào mình như vậy.

Trong lúc đó, Chúc Viêm lại mang theo Chúc lão thái thái và người trong nhà nói cảm ơn với Tề Liên Hải, Tề Liên Hải nhất thời không chống đỡ được, trực tiếp mang theo Lục Chiêu Phúc rời khỏi.

Lúc này, cũng đã tới buổi trưa, trong nhà làm Tào phớ cũng đã bán hết, Chúc Viêm đã mang theo Viên Tiêu và người nhà trở về nhà, vừa đến nhà, Chúc lão gia tử cũng đã tới rồi, Chúc lão thái thái đã bắt đầu nói với Chúc lão gia tử về chuyện bọn họ gặp phải buổi sáng.

Chúc lão thái thái này vốn dĩ đã có một cái miệng rất ngon, vừa nói đã nói hơn nửa canh giờ, sau khi nói xong, lúc này mới phát hiện trong nhà thiếu người, nàng không khỏi hỏi:

- Lão đại đâu?

- Hắn đi ăn cơm với lão Triệu gia đi, chúng ta vừa mới trở về thôn, các hương thân đã gọi lão đại đi rồi, nói là để lão đại dạy bọn họ trồng trọt.

Chúc lão gia tử uống một hớp nước giếng, lại lấy lại tinh thần, ngay sau đó lại nói:

- Nếu nói biết trồng trọt, lão đại nhà ta còn không bằng A Viêm, để hắn đi dạy người ta còn không phải là lừa người ta sao?

Chúc lão đại từ ngày đó ở trong thôn thổi xong đậu hủ nhà mình, người trong thôn đều bắt đầu nịnh bợ hắn, cũng không có chuyện gì đều sẽ cầu hắn dạy trồng trọt, càng có nhiều hương thân biết làm việc, thường thường mang theo chút đồ ăn tới nhà họ Chúc, hoặc là giống như hiện tại mời Chúc lão đại ăn cơm.

- Ta quản chuyện đó làm gì, đó là bọn họ vui, lại nói ai bảo lão đại và người ta thổi phê bình hô, là lúc làm hắn ăn chút đau khổ.

Chúc lão thái thái cười sang sảng.

Lúc này, Chúc Thiết Đản đã mở miệng:

- Ta vừa nghe Ngọc Trúc nói, cha ta vừa mới vào lão Triệu gia, sau lưng Chúc lão nhị đã mang theo Lý Lan Hoa đi theo rồi.