Chương 23

- Cái gì? Vậy còn có thể có được sao?

Chúc lão thái thái đột nhiên từ trên ghế đá đứng dậy, đứng ở nguyên tại chỗ trầm mặc ít khi đi về phía cửa, trong miệng còn không ngừng thì thầm:

- Lão đại nhà ta từ nhỏ nội tâm đã không có nhiều như Chúc lão nhị, ta phải đi xem thử, đề phòng Chúc lão nhị lại ra vẻ.

- Bà nội, ta cũng đi theo ngươi.

Chúc Viêm bước nhanh đuổi theo Chúc lão thái thái, khi Chúc lão thái thái nhìn về phía mình thì, liên tục giải thích:

- Dù sao thì bà nội cũng là nữ tắc nhân gia, ta sợ ngươi đấu không lại mấy người Chúc lão nhị.

- Ta đây là cháu trai lớn của ngươi, nếu như ngươi bắt được người nào thì chúng ta ai cũng không sánh bằng.

Chúc lão đại nói xong thì từ ngoài cửa đi vào sân, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, ngượng ngùng xoa xoa tay giải thích:

- Ta biết ngay các ngươi lo lắng cho ta, ta vừa nghe đám người Lý Lan Hoa muốn uống rượu với ta, đã không nói hai lời chạy trở về.

Chúc lão thái thái vốn rất sốt ruột, sau khi nhìn thấy Chúc lão đại, nàng mới thả lỏng lại, nàng lại trở về vị trí cũ của mình, giương mắt nhìn Chúc lão đại, vừa lòng gật đầu:

- Coi như ngươi thông minh, nếu như bị ta phát hiện ngươi lại nói chuyện trong nhà cho người ngoài nghe, ta sẽ dùng châm chọc vào miệng của ngươi.

Chúc lão đại bị câu nói của Chúc lão thái thái làm cho sợ tới mức run rẩy, vội vàng không ngừng biện giải cho chính mình:

- Trải qua lần giáo huấn trước, ta làm sao còn dám nói với người ngoài về chuyện nhà ta nữa, ngài lo lắng nhiều hơn, chẳng qua ta vẫn có chút buồn bực, bọn họ quấn lấy ta như vậy đến tột cùng là muốn biết cái gì?

Chúc lão thái thái liếc mắt một cái, cướp lấy câu chuyện:

- Đương nhiên là nghĩ đến phương pháp làm đậu hủ và tào phớ của nhà chúng ta, sao ta lại sinh ra một thằng ngu như ngươi.

- ...

Cái này Chúc lão đại không nói, Chúc Viêm lúc này mới mở miệng:

- Bọn họ nhất định là bắt được duyên cớ đại bá ngày thường thích nói chuyện, mới lựa chọn từ đại bá, lần này bọn họ không thành, có lẽ còn có một chuyện, đại bá và đoàn người đều cẩn thận một chút, đừng để bọn hắn chui chỗ trống.

- Đúng vậy, sau này các ngươi ai cũng không được nói chuyện trong nhà với người khác, nhìn thấy một nhà Chúc lão nhị bọn họ đều đi đường vòng cho ta biết không?

Chúc lão thái thái dặn dò mỗi người trong nhà, thấy mọi người đều rõ ràng, mới cùng Bạch Trân đi chuẩn bị cơm buổi trưa.

Chúc Viêm cũng không nhàn rỗi, để Viên Tiêu ở trong đại viện của nhà mình chọn đậu, lấy ra đậu hảo lưu làm đậu hủ ngày mai nghiền dùng, đậu hư đương nhiên cũng không ném, mà dùng làm đậu hủ ăn của nhà mình.

Cái này, Chúc lão đại liền dùng hai khối đậu hủ Hư Thụ đậu của Chúc Viêm, cũng đưa cho Chúc Viêm xem:

- A Viêm, ngươi nhìn đậu hủ tỉ lệ kém một chút này không phải cũng khá tốt sao!

Chúc Viêm nhìn hai khối đậu hủ trắng nõn trước mặt, cũng nở nụ cười theo:

- Đúng là không tệ, cũng nhờ tay nghề của đại bá.

- Hắc hắc, tiểu tử ngươi có thể nói, lát nữa ta làm đồ ăn cho đại bá mẫu của ngươi.

Chúc lão đại vốn dĩ là một người đặc biệt dễ dàng thỏa mãn, hiện tại nghe Chúc Viêm nói xong, càng là lâng lâng, hừ tiểu khúc nhi liền đi về phía phòng bếp.

Chúc Viêm ở trong sân phản ứng với phản ứng của Chúc lão đại xào đậu đũa, nấu đậu đũa món này Chúc Viêm đã thấy nhiều không trách, chỉ là trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới phương pháp ăn khác của đậu đũa, hắn không khỏi nghiêng đầu nhìn Viên Tiêu đang nghiêm túc lựa đậu nói:

- Viên Tiêu, ngươi nói đậu xanh làm đồ ăn có ngon không?

- A Viêm?

Viên Tiêu dừng lại chuyện mình không ngừng chọn lựa hạt đậu, ngược lại an an tĩnh tĩnh chờ đợi Chúc Viêm nói tiếp.

Giờ phút này, Chúc Viêm cũng bắt đầu tính toán chủ ý mới của mình, sau này quán đậu hủ nhà hắn sẽ phát triển trở thành cửa hàng, không thể chỉ dựa vào đậu hủ, Chê Phổ và sữa đậu nành để duy trì việc làm ăn, trong lúc nhất thời mọi người đều thích ăn, nhưng mỗi ngày đều là mấy thứ này, dần dần không có người mới, để mọi người ăn no, sau này sẽ không dễ kiếm tiền, hắn cần phải nghiên cứu ra đồ ăn mới, để hấp dẫn càng nhiều thực khách, nhưng khi nghiên cứu đồ ăn mới, hắn yêu cầu một người đi theo hắn cùng nhau nghiên cứu, như vậy mới không bị người khác hoài nghi, nghĩ vậy ánh mắt hắn nhìn về phía Viên Tiêu càng thêm nhiệt liệt:



- Ngươi nói xem khi làm ra bã đậu dư lại thành lương khô sẽ có người ăn sao?

- Lương khô?

Viên Tiêu bị đôi mắt không ngừng phóng điện trêu chọc đến đỏ bừng mặt, làm hắn hiện tại đáp lời thực sự có chút làm khó hắn, nhưng mà vì Chúc Viêm, hắn vẫn nỗ lực suy nghĩ thật lâu:

- Đậu xanh thứ này, ta chỉ ăn đậu xanh xào, nhưng làm thành lương khô thì ta thật đúng là không thử qua, A Viêm muốn làm lương khô gì đây?

Chúc Viêm cũng làm bộ dáng rất buồn rầu, ngập ngừng:

- Chuyện này ta cũng không ngờ được, ta đã nghĩ đến bộ dáng mềm mại của bã đậu kia, hẳn là cũng có thể giống bột ngô chúng ta đặt ở trên chưng ăn như vậy, nhưng đến nỗi làm sao ta thật sự không biết.

- Hắc hắc, ta tới thử một lần.

Viên Tiêu xưa nay luôn đi theo Chúc Viêm, hiện tại hắn thấy Chúc Viêm buồn rầu, muốn tiến lên hỗ trợ, hắn đứng dậy nhìn về phía phòng bếp bên kia, phát hiện cơm làm không sai biệt lắm, kéo tay Chúc Viêm, đề nghị nói:

- A Viêm, hai ta đi xem một chút, xem còn dư lại bao nhiêu, ngươi muốn làm gì thì nói cho ta là được, ta giúp ngươi nghĩ cách.

- Được!

Hai người làm chuyện cũng là sấm rền gió cuốn, tới phòng bếp cùng Chúc lão thái thái nói rõ tình huống, sau khi Chúc lão thái thái đáp ứng, bắt đầu ở trong phòng bếp đùa nghịch với bã đậu.

Đậu phụ không trắng như tuyết như vậy, toàn thân màu trắng ngà có chút tối, xúc cảm cũng không mềm mại như sứ trắng, nhưng lại hơn ở chỗ giá trị chế tạo thấp.

- A Viêm, đại bá mẫu nói nàng nấu xong đồ ăn, cơm cũng chưng thượng, dùng cho hai ta, hai ta rửa tay trước.

Viên Tiêu bưng một chậu nước trong, cùng với Chúc Viêm rửa tay, chuẩn bị nấu cơm.

Chúc Viêm phục hồi lại tinh thần thì phát hiện trong phòng bếp hiện tại chỉ còn lại hai người hắn và Viên Tiêu, vì vậy càng thả lỏng hơn, rửa tay xong bắt đầu cùng Viên Tiêu nghiên cứu cách làm đậu đen.

Đậu phụ có thể cùng đậu phụ nướng áp chảo ăn, nhưng trong nhà đậu phụ rất ít, hơn nữa phí tổn cũng cao, Chúc Viêm làm đậu phụ nướng chủ yếu chính là vì kiếm tiền, hơn nữa nếu ra giá cao, thực khách cũng không dễ tiếp nhận.

Cho nên, Chúc Viêm đổi sang nhà nông nhiều bột ngô, khuấy bã đậu và bột ngô với số lượng vừa phải nước khuấy lên nhau lên men một lát, sau đó xoa mặt bóp tròn.

- A Viêm, sau này ngươi định làm như thế nào?

Viên Tiêu lau cục bột ở tay áo giúp Chúc Viêm, thấy Chúc Viêm trầm mặc, hắn lập tức động não hỗ trợ nghĩ cách:

- Lúc trước A Viêm nói muốn nướng bánh, chúng ta có nên rắc cục bột này thành hình bánh nướng, sau đó bỏ vào trong nồi hay không?

- Đúng đúng đúng, vẫn là Viên Tiêu thông minh!

Chúc Viêm cố ý giả vờ khó xử, chủ yếu là muốn Viên Tiêu phối hợp với mình diễn xuất, dù sao thì nguyên thân của mình là một thằng ngốc, làm quá nhiều khẳng định sẽ dẫn tới người khác hoài nghi.

Dưới sự trợ giúp của Viên Tiêu, Chúc Viêm cầm hạt cải mà Chúc lão thái thái cố ý để lại trong phòng bếp, ở trong phòng bếp lấy ra một cái bánh nướng, bánh này còn chưa chín đã đưa tới cho nhà họ Chúc già trẻ lớn bé.

Chúc Xuân Nha ngày thường yêu nhất ăn cái gì, giờ phút này đã hoàn toàn không thể kiểm soát được mình, nàng không để ý Bạch Trân cản trở, một bước xa nhằm phía phòng bếp, nhìn bánh nướng màu vàng kim rơi xuống trong nồi nuốt nước miếng, ánh mắt dị thường nhìn chằm chằm Chúc Viêm:

- Viêm đệ, xem ra không phải bánh bột ngô bình thường, nó còn thơm hơn bánh bột ngô.

- Đúng vậy, mùi thơm này cũng không phải là của Du Hương, A Viêm, đây rốt cuộc là bánh gì vậy?

Chúc lão thái thái cũng đi theo Chúc Xuân Nha vào phòng bếp, thấy dầu của mình còn chưa dùng hết, nàng càng thích thú đối với một nồi bánh bột du vừa thơm vừa ngon này.

Chúc Viêm nhìn mọi người đều tò mò, cũng không úp mở mở:

- bánh này là ta và Viên Tiêu dùng bã đậu làm thành, còn không biết ăn ngon không.

- Xem bộ dáng này sẽ biết chắc chắn sẽ được ăn ngon!

Đôi mắt của Chúc Xuân Nha hoàn toàn nhìn vào mấy chiếc bánh bột ngô màu vàng trong nồi, còn về những chuyện khác thì đã không còn quan trọng với nàng nữa.

Trên thực tế, lời nói của Chúc Xuân Nha là chính xác, bánh bắp bã đậu, từ khi lấy ra khỏi nồi đã thành đối tượng tranh đoạt của mọi người.

bánh bắp đậu xanh, bên ngoài tô trong nộn, ở vị trí khác nhau làm cho mọi người có cảm giác khác nhau, đậu xanh, đậu thơm và bột ngô càng chinh phục nhũ đầu của mọi người, có bánh bắp đậu xanh, bữa cơm trưa này mọi người ăn càng thơm.



Sau khi cơm trưa qua đi, Chúc Viêm nhàn rỗi không có việc gì đã đáp ứng thỉnh cầu của Viên Tiêu đi lên núi hái Quả dại, hiện giờ đã là thời điểm tốt nhất, quả dại trong rừng cây vừa chua ngọt vừa phải, vừa ngây ngô lại vừa ngọt ngào như thu sớm, Chúc Viêm và Viên Tiêu một trước một sau đi ở trong rừng đường nhỏ, hắn nhìn Viên Tiêu không ngừng hái các loại quả dại, cũng đuổi theo hỗ trợ trước.

Viên Tiêu hái rất nhiều dâu tằm, ở nơi mình chưa tới, xoay người tràn đầy chờ mong nhìn về phía Chúc Viêm:

- A Viêm, giúp ta lấy một chút.

Chúc Viêm không chịu nổi cặp mắt to có thể nói của Viên Tiêu, hiện giờ vừa thấy Viên Tiêu yếu thế, đã dỡ giỏ trên vai của mình xuống, hai ba cái đã bò lên trên cây, cẩn thận giúp Viên Tiêu hái dâu tằm:

- Viên Tiêu, ngươi cầm sọt ở dưới kia, ta cho ngươi mượn nhiều một ít.

- Ừm!

Viên Tiêu nghe vậy thì đôi mắt híp lại thành hình trăng non, ôm sọt ngửa đầu chờ đợi Chúc Viêm đâm quả vào trong đầu.

Chúc Viêm ở trên cây dâu tằm già hái được mấy quả dâu tằm to nhất, chính mình ăn một quả, còn lại cho Viên Tiêu:

- Viên Tiêu, mấy quả này hẳn là dâu tằm lớn nhất trên cây, thừa dịp mới mẻ ngươi đều ăn đi!

Viên Tiêu dùng sọt tiếp được dưa hấu do Chúc Viêm ném tới, nhẹ nhàng tìm được mấy viên dưa hấu lớn kia, cười nhét toàn bộ vào trong miệng:

- A Viêm, quả dâu tằm này cũng thật ngọt, chiêu phúc thật sự quá có lộc ăn rồi.

Cái tên đột nhiên xuất hiện này, làm cho Chúc Viêm ôm thân cây suy nghĩ thật lâu, lúc này mới nhớ tới chiêu phúc này là bằng hữu bọn họ quen biết ở trên trấn, hắn đúng lúc mở miệng:

- Cho nên Viên Tiêu ngươi tới đây chính là vì lấy quả cho Chiêu Phúc sao?

- Đúng rồi, ta và Chiêu Phúc nói trên núi có rất nhiều quả dại ăn, hắn rất thèm, ta đang nghĩ nên hái một ít quả dại để hắn thử nghiệm mới mẻ.

Viên Tiêu ngửa đầu nhìn Chúc Viêm trên cây không ngừng lau mồ hôi, trong lòng nắm chặt, xoay câu chuyện nói:

- A Viêm, đã đến rồi, ngươi mau xuống đi, buổi chiều mặt trời vẫn còn có chút nắng.

- Vâng, Vâng.

Chúc Viêm cũng là nóng đến có chút chịu không nổi, trực tiếp từ trên cây nhảy xuống tới, giương mắt nhìn kỹ Viên Tiêu, nhận thấy được Viên Tiêu có chút quẫn bách, sau đó cười gằn nói:

- Ngươi kết giao thêm bằng hữu cũng tốt, sau này còn có thể chơi đùa với bọn họ nhiều hơn.

- Hừ, ta không cần.

Viên Tiêu quay đầu nhìn về phía nơi khác, rất không hài lòng đối với lời nói của Chúc Viêm.

Viên Tiêu hừ một tiếng, giống như một cái móng vuốt mèo nhỏ cào vào lòng của Chúc Viêm, làm cho hắn rất là khó hiểu:

- Ngươi không cần, vì sao còn phải hái quả cho hắn?

- Bởi vì yêu cầu của A Viêm.

- Ta yêu cầu? Vừa rồi ngươi không nói quả dâu tằm này là cho Chiêu Phúc, sao bây giờ lại cho ta?

Chúc Viêm bị vòng mông.

Viên Tiêu thấy Chúc Viêm không có phản ứng lại, dứt khoát nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình, hắn không phải là một người yên lặng đối tốt với người khác, hắn muốn đối với ai tốt, vậy thì để cho người kia biết, không có gì tốt để che giấu, ánh mắt của hắn nhìn về phía Chúc Viêm bình tĩnh:

- Bởi vì Tề Liên Hải là nha dịch trấn trên, A Viêm yêu cầu hắn tới hỗ trợ, mà Lục Chiêu Phúc là nỗi đau của Tề Liên Hải, ngươi bảo ta đi lấy lòng Tề Liên Hải ta không làm được, nhưng lấy lòng Lục Chiêu Phúc ta vẫn sẽ làm...

- Vậy ngươi đây là... Chúc Viêm chưa bao giờ nghĩ tới Viên Tiêu sẽ làm ra loại chuyện này vì mình, hiện tại lòng của hắn đã mềm đến rối tinh rối mù, hắn nhìn khuôn mặt tinh xảo của Viên Tiêu, còn có lông mi dài cong vυ"t kia, hắn lại một lần nữa xem đến mê mẩn.

Viên Tiêu cùng Chúc Viêm bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là hình ảnh của Chúc Viêm, hắn tiếp tục nói:

- Đúng vậy, chỉ cần là thứ A Viêm muốn, ta đều có thể giúp ngươi lấy được.

- Viên Tiêu, ngươi làm như vậy... Chúc Viêm rốt cuộc không nhịn được, hắn nâng gương mặt của Viên Tiêu lên, đang muốn hôn thì đã bị nam nhân và nữ nhân nói chuyện với nhau một hồi cướp đi lực chú ý.