Chương 21

Trong tay kia, xúc cảm lạnh như băng lại trơn trượt, làm cho Chúc Viêm Tích không thể thu tay lại, hắn ma xui quỷ khiến sờ soạng đi lên dọc theo cẳng chân Viên Tiêu, nơi tay chạm đến càng có cảm giác như thịt đang được xé ra, hắn nghe được một tiếng rêи ɾỉ thật nhỏ lại cực kỳ mê hoặc của Viên Tiêu.

Dưới tình huống này, nếu như Chúc Viêm có thể nhịn được thì không phải là nam nhân, hắn đứng dậy thu hồi bàn tay của mình, rũ mắt nhìn hiện tại Viên Tiêu đang ngồi không lực ở trên giường sưởi.

Dưới ánh nến, khuôn mặt tinh xảo của Viên Tiêu có vẻ càng thêm mông lung, hơn nữa cẩn thận nhìn còn có thể phát hiện mi tâm của Viên Tiêu dường như càng thêm đỏ, hai mắt như sương mù, mê man, ánh mắt bất lực, làm người ta hận không thể tiến lên yêu thương một phen.

Chúc Viêm lấy hết can đảm cong người xuống, giữ chặt cánh tay của Viên Tiêu, dưới tiếng kinh hô của Viên Tiêu đã túm người vào trong lòng mình, lúc này hắn đang đứng trên mặt đất, dùng tay nâng mông của Viên Tiêu lên, đối diện với Viên Tiêu, ngươi ôm sát ta, đừng ngã xuống.

- Ừm, ừm.

Viên Tiêu vốn dĩ đã sinh ra trắng, hiện giờ bị Chúc Viêm ôm như vậy, trên mặt nóng lên cả khuôn mặt đều đỏ lên, tuy rằng hắn rất thẹn thùng, nhưng vẫn dùng chân kẹp chặt eo tinh tráng của Chúc Viêm, vươn vòng tay ôm cổ Chúc Viêm, lông mày lưu chuyển nùng tình mật ý:

- A Viêm, ta có thể quá trầm hay không, nếu không...

Chúc Viêm không để Viên Tiêu nói hết lời, dùng cái mũi khẽ chạm vào chóp mũi nhỏ của Viên Tiêu, giọng nói trầm thấp lại mang theo cưng chiều:

- Ngươi không trầm, hiện tại ta muốn ôm ngươi, hơn nữa hiện tại ta muốn hỏi ngươi một chuyện.

- Hả? Ngươi nói.

Hai mắt Viên Tiêu nhìn Chúc Viêm, càng thêm trầm mê với đôi mắt thâm tình và cưng chiều kia, hắn cảm thấy cả người mình như sắp tan chảy, hắn nói chuyện đều mang theo mị ý mà mình chưa từng phát hiện:

- Chỉ cần ta biết, ta sẽ nói cho ngươi.

- Được, vậy ta hỏi ngươi, ta ôm ngươi như vậy, ngươi ghét làm phiền ta sao?

Giờ phút này, Chúc Viêm vô cùng nghiêm túc nhìn Viên Tiêu, hắn rất để ý suy nghĩ của Viên Tiêu, cho nên khi hắn muốn làm nhiều chuyện với Viên Tiêu hơn, hắn vẫn là trước khi hành động, bắt đầu trưng cầu ý kiến của Viên Tiêu.

Viên Tiêu gần như là sau khi Chúc Viêm nói xong thì lập tức trả lời:

- Không, không phiền chán.

- Hô, vậy là tốt rồi.

Chúc Viêm giống như thở dài một hơi, sau đó dưới sự nhìn chăm chú của Viên Tiêu, hôn lên đôi môi mềm mại mà mình nhớ thương đã lâu của mình.

Chúc Viêm biết đây là nụ hôn đầu tiên của hắn và Viên Tiêu, cho nên nụ hôn của hắn rất mềm nhẹ cũng rất thành kính, hôn môi một cái, Chúc Viêm nhìn Viên Tiêu lại hỏi:

- Ta đây hôn ngươi như vậy làm gì, ngươi thật phiền phức?

- Không, không phiền chán.

Viên Tiêu lần đầu tiên bị người khác hôn, cái loại cảm giác đôi môi chạm vào nhau này, cùng với cảm giác ôn nhu của Chúc Viêm giờ phút này, làm hắn không thể giả bộ nổi nữa, hắn vứt bỏ rụt rè, học bộ dáng của Chúc Viêm, đưa miệng của mình đến bên miệng của Chúc Viêm.

Chuyện tốt bực này, Chúc Viêm nào có đạo lý không dùng, hắn ôm Viên Tiêu ngồi ở trên giường sưởi, để Viên Tiêu cưỡi ở trên người mình, tự mình ôm đầu Viên Tiêu, sau đó hung hăng hôn lên đó.

- Ngô Ân, Ngô... Viên Tiêu ôm cổ Chúc Viêm, tùy ý Chúc Viêm đòi lấy, hắn đã sống mười tám năm, lần đầu tiên bị người khác chiếm hữu như vậy, hơn nữa chiếm hữu hắn vẫn là Chúc Viêm hắn yêu nhất, nghĩ vậy Viên Tiêu đáp lại càng nhiệt liệt hơn, hắn bắt đầu vặn vẹo thân thể của mình, muốn thân thiết hơn.

Chúc Viêm cảm nhận được Viên Tiêu đáp lại, càng nhiệt liệt hôn Viên Tiêu.

Có lẽ là hai người đều là lần đầu tiên hôn nhau, cũng không hiểu biết kỹ xảo trong đó, hai người giống như thằng ngốc, ôm hôn nhau, mãi đến khi hai người nghẹn đỏ mặt thì mới dừng lại.



Dưới ánh nến, hai người nhìn thấy rõ mặt sau đỏ thẫm của đối phương, nhìn nhau cười lại ôm ở cùng một chỗ, Chúc Viêm dùng gương mặt cọ lên vành tai và gương mặt của Viên Tiêu, giọng nói trầm thấp lại gợi cảm:

- Lần đầu tiên kỹ thuật không tốt, phu lang thỉnh nhiều đảm đương, sau này ta sẽ luyện tập nhiều hơn.

- Ừm, chẳng qua là muốn luyện tập với ta.

Viên Tiêu không muốn từ trên người Chúc Viêm xuống, vẫn như cũ vây quanh cổ Chúc Viêm, làm như lại nghĩ tới cái gì, bổ sung nói:

- vĩnh viễn đều luyện tập với ta.

- Được, ta đáp ứng ngươi, sau này trừ ngươi ra thì ta không còn ai có thể động vào.

Chúc Viêm ôm Viên Tiêu, lại cắn môi Viên Tiêu một cái, sau đó lại ôm chặt lấy thân thể của Viên Tiêu, hắn biết Viên Tiêu đã đi rồi, cũng hiểu biết Viên Tiêu là một người rất không có cảm giác an toàn, hắn chỉ có thể dùng thời gian và hành động tương lai của mình, để Viên Tiêu biết được, trên thế giới này có chân tình và không rời không bỏ.

Viên Tiêu dỡ bỏ hoài nghi của mình đối với câu trả lời của Chúc Viêm, trong một khoảng thời gian ở chung này, hắn yêu Chúc Viêm, cũng nguyện ý giao sự tín nhiệm của mình cho Chúc Viêm, hắn không tiếp tục làm Chúc Viêm bảo đảm cuộc sống sau này cho hắn, bởi vì với hắn, câu nói vừa rồi của Chúc Viêm đủ để để hắn lên mấy vạn câu thề Hải Minh Sơn.

Khi Viên Tiêu cảm nhận được lực lượng từ cánh tay của Chúc Viêm truyền đến thì cả người đều mềm xuống, hắn ngáp một cái đặt đầu lên vai của Chúc Viêm.

- Mệt mỏi?

Chúc Viêm bị Viên Tiêu ngáp lây bệnh, cũng ngáp theo một cái, nhớ tới ngày xưa, lúc này, hai người bọn họ đã sớm ngủ rồi, đã cùng Viên Tiêu nằm ở trên giường sưởi ấm, ôn nhu thúc giục nói:

- mệt nhọc thì ngủ đi, ta ôm ngươi, hai ta cùng nhau ngủ.

- À, vậy được rồi.

Hiện tại Viên Tiêu rất oán hận mình vừa rồi ngáp, lập tức muốn làm việc, lại bị ngáp đột nhiên tới này làm gián đoạn, hắn rất hối hận, hắn muốn thông đồng Chúc Viêm làm thêm chút chuyện, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, dù sao hắn là tiểu ca nhi, nếu như bởi vì mình quá càn rỡ, làm Chúc Viêm ghét bỏ thì sẽ không dễ dàng làm, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến A Viêm nhà hắn đã bắt đầu có cảm giác đối với mình, hắn vẫn rất vui vẻ, tròng mắt hắn xoay chuyển, lại bĩu môi quấn lấy Chúc Viêm nói:

- A Viêm, ngươi muốn hôn ta lần nữa, ta mới bằng lòng ngủ.

Chúc Viêm bị yêu cầu đáng yêu này của Viên Tiêu chọc cười, hắn đứng dậy bám vào trên người Viên Tiêu, lại hôn sâu vào Viên Tiêu, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà ôm Viên Tiêu bắt đầu kế hoạch ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, Chúc Viêm đã bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, hắn giật giật thân mình, phát hiện đầu Viên Tiêu đang dán vào ngực mình, sau động tác của mình, cái đầu nhỏ đen tuyền kia lại chủ động cọ tới đây, hắn khẽ cười một tiếng, dùng tay vuốt sợi tóc mềm mại của Viên Tiêu, không tiếc lại nhúc nhích.

Viên Tiêu bị Chúc Viêm vuốt đỉnh đầu cũng dần dần từ trong giấc mơ tỉnh táo lại, hắn giật giật thân thể, làm như nghĩ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Chúc Viêm thì lúc này mới thả lỏng lại, híp mắt nở nụ cười:

- A Viêm, sớm lên rồi!

- Ừm, sớm rồi, hiện tại mới sáng một chút, ngươi ngủ tiếp một lát đi.

Chúc Viêm nhìn đôi mắt trong veo của Viên Tiêu, hôn lên má của Viên Tiêu, sau đó xoay người sang chỗ khác bắt đầu thu thập quần áo mặc vào.

Viên Tiêu nằm ở trên giường, lật người nhìn động tác mặc quần áo của Chúc Viêm, từ trong ổ chăn nhảy ra, chân trần giúp Chúc Viêm mặc quần áo, Chúc Viêm rất kinh ngạc động tác đột nhiên này của Viên Tiêu, khi hắn cúi đầu nhìn thấy hai chân trần trụi của Viên Tiêu, kinh ngạc dần dần bị sốt ruột thay thế, hắn mượn sức lực của mình, dùng tay đỡ lấy dưới nách của Viên Tiêu, sạch sẽ lưu loát sắp đặt người ở trên giường, nhíu mày:

- Sau này không được phép chân đất, ở trên mặt đất này lạnh lẽo, chậm trễ vóc dáng của ngươi.

- À, vậy được rồi, ngươi chờ ta một chút, ta đi ra ngoài với ngươi.

Viên Tiêu ngoan ngoãn ngồi trên giường sưởi, bắt đầu mặc quần áo cho mình, mặc quần áo xong liền cùng Chúc Viêm một trước một sau ra khỏi phòng trong.



Trong mắt của hắn, dáng người của Viên Tiêu xem như là cao thượng, nhưng một khi đứng chung một chỗ với Chúc Viêm thì có vẻ có chút yếu ớt đáng thương, đáy lòng của Viên Tiêu là muốn tiếp tục lớn lên, như vậy hắn có thể làm việc nhiều hơn, cũng có thân thể cường tráng, giúp Chúc Viêm sinh càng nhiều hơn, hắn biết tình cảm của mình đối với Chúc Viêm có chút bá đạo, nhưng hắn không thể kiểm soát được mình, hắn muốn vẫn luôn bá chiếm Chúc Viêm, vì có thể bù đắp cho Chúc Viêm, Viên Tiêu quyết định sau này mỗi ngày sẽ giúp Chúc Viêm sinh thêm chút oa oa, chờ sau này hai người bọn họ già rồi, còn có thể con cháu vòng đầu gối, vui vẻ.

Ăn qua bữa sáng, Chúc Viêm cũng nhờ Chúc lão đại, ngày hôm qua viết tốt cờ hiệu, dùng cây trúc buộc lại, hắn ở dưới sự theo dõi của mọi người, ở trong sân quơ quơ cờ hiệu, cũng dặn dò mọi người, sau này khi làm ăn thì nên nhắc tới chiêu bài của nhà mình với thực khách, như vậy khi thực khách ăn ngon sẽ nhớ kỹ cũng nhận đúng nhà bọn họ.

Mang theo đề nghị của Chúc Viêm, thành viên Chúc gia lại bắt đầu một ngày mới, khi mọi người tới trấn, Chúc lão thái thái nhìn cờ hiệu trong tay Chúc Viêm, tâm trạng thấp thỏm lo lắng:

- Không biết cờ hiệu này có nhận người hay không?

- Bà nội, ngươi yên tâm, chỉ cần là A Viêm làm chuẩn không sai.

Viên Tiêu ở bên cạnh nói giúp Chúc Viêm, đồng thời khi nhìn về phía Chúc Viêm, trong mắt hắn nở rộ sự nhiệt tình và tự hào.

Quả nhiên tất cả những điều này đều như lời nói của Viên Tiêu, Chúc gia Tào phớ, đưa tới càng nhiều thực khách, đồng thời cũng có rất nhiều người nhớ kỹ tên gọi Đậu hủ của Chúc gia.

- Lão bản, cho ta một chén Tào phớ.

Một người trẻ tuổi từ trong đám người chen vào, khi nhìn thấy Tào phớ trong tay Chúc Viêm, không khỏi nhích lại gần về phía trước.

Chúc Viêm nhìn người trẻ tuổi đối diện và đầu Viên Tiêu đều không sai biệt lắm, hơn nữa nhìn tướng mạo hẳn là một gương mặt của sinh viên, lại chủ động giới thiệu Tào phớ nhà mình, dùng để mời chào sinh viên.

- Này, cho ngươi ăn, Tào phớ nhà chúng ta ăn đặc biệt thơm, thơm không cay, bảo đảm ngươi ăn còn muốn chén thứ hai.

- Thật sao? Vậy thì nhanh rót cho ta một chén, ta sẽ thử xem!

Đôi mắt người trẻ tuổi đều bắn ra ánh sáng, hắn nhận lấy đống phân của Chúc Viêm đưa qua, hít hít cái mũi, trên mặt nổi lên nụ cười, dùng cái thìa múc một ngụm lương khô, hút một ngụm ăn vào bụng, nụ cười trên mặt nhất thời phóng đại, hắn cười gật đầu với Chúc Viêm.

- Ngươi không gạt ta, đồ ăn ngon!

Người trẻ tuổi kia dưới sự nhìn chăm chú của mọi người, ngửa đầu uống hết bát còn lại, sau đó lại đòi chén thứ hai từ Chúc Viêm, lúc này Viên Tiêu đi lên, nhận lấy chén trong tay người trẻ tuổi, lấy ra nụ cười quen thuộc của mình đối với người khác:

- Nào, trong nồi còn có rất nhiều, ta cho ngươi đồ ăn thịnh, phu quân ta còn phải đi nấu chén đây.

Chúc Viêm bị Viên Tiêu đột nhiên an bài làm đến có chút ngốc, nhưng tưởng tượng Viên Tiêu có thể là xoát chén xoát nị uy, liền rất nghe lời mà đi ngồi xổm ở phía sau uống chén.

Có lẽ là, người trẻ tuổi ăn quá nhiều rồi, càng ngày càng nhiều người muốn ăn hàng, người trẻ tuổi nhìn thấy rất nhiều người đột nhiên xuất hiện cướp hàng với hắn, liền đi xem thử trong chậu còn thừa bao nhiêu hàng, cuối cùng cái gì cũng không nhìn thấy, vì vậy mếu máo ba nói với Viên Tiêu:

- Ta còn muốn ăn ba chén, ngươi nhớ kỹ lưu trữ cho ta, đừng để cho bọn hắn ăn hết.

- Cái gì? Ba chén? Vừa rồi ngươi đã ăn ba chén, ngươi không chê ăn không tiêu à?

Chiếc thìa cơm trong tay Viên Tiêu run run, hắn biết nhà mình nấu ăn ngon, nhưng không gặp phải loại đồ ăn như vậy.

- Ngươi yên tâm, ta mang đủ tiền, sẽ không ăn đồ nhà ngươi không trả tiền.

Người trẻ tuổi uống một ngụm Tào phớ, híp mắt thoả mãn nói:

- Nếu không phải buổi sáng ta ăn cơm thì ta chắc chắn còn có thể ăn thêm năm chén nữa.

Chúc Viêm ăn xong chén, người trẻ tuổi kia còn đang ở trước quầy hàng bưng bát cơm ăn dở, mỗi lần ăn dở đều sẽ cười đến vẻ mặt hạnh phúc, ăn sạch sẽ toàn bộ đồ ăn trong nhà Chúc Viêm, lúc này mới vui tươi hớn hở rời đi, cũng tuyên bố ngày mai còn phải tới ăn.

Sáng sớm ngày hôm sau, một nhà Chúc Viêm vừa đến trấn, từ rất xa nhìn thấy, người trẻ tuổi ngày hôm qua đã đứng ở vị trí bình thường bày quán của bọn họ, hiện tại đang vẫy tay với bọn họ, hơn nữa bên người còn có một người đi theo.