Chương 14

Chúc Viêm đứng ở trong cửa phòng thật lâu, đi qua đi lại mấy lần, ở thời điểm mình nghĩ kỹ xong thì giải thích làu làu, lúc này mới tự tin vào phòng.

Đáng tiếc là, khi Chúc Viêm vào nhà, tuy rằng ngọn nến còn đang lay động, nhưng Viên Tiêu đã ngủ ở trên giường gỗ nhỏ của mình, hắn nhỏ giọng thở dài đi lên trước, giấu chăn tốt cho Viên Tiêu, cẩn thận quan sát mặt nước mắt của Viên Tiêu, trong lúc lơ đãng phát hiện dưới gối Viên Tiêu có một tờ giấy dai có hương thơm của kẹo kéo đậu phộng.

Đôi mắt của Chúc Viêm cũng theo đó chua xót, tâm cũng theo đó rối loạn, hắn xoay người thổi tắt ngọn nến, nằm ở trên giường sưởi, mông khởi chăn, nhắm hai mắt lại.

Đêm nay rất dài, Chúc Viêm tới muốn đi nhớ lại ngày gần đây cùng Viên Tiêu điểm tích tích, hắn mất ngủ, về phần cuối cùng mình ngủ như thế nào hắn cũng không biết.

Chúc Viêm chỉ biết mình đang mơ giấc mộng, giấc mộng kia có chút hoang đường, hắn một mình ngồi ở dưới gốc cây hoa quế trong viện, cảm thụ được gió hạ phơ phất, không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một tầm nhìn nóng rực, tầm nhìn kia giống như mang theo ma lực, làm cho cả người mình không được tự nhiên, hắn đứng dậy tìm kiếm tầm mắt, không ngờ ở cửa chính nhà lại phát hiện một con mèo nhỏ, toàn thân màu trắng như tuyết lại còn có linh tính, khi mình tới gần không rời khỏi mà tiến lên, chủ động dùng đầu cọ vào bàn tay của mình, làm người ta không đành lòng thương tổn.

Chúc Viêm rất thích con mèo này, đang muốn ôm nó, lại nghe con mèo kia cùng hắn nổi lên tiếng người:

- A Viêm, ngươi đừng rời khỏi ta, ta không phải là người xấu, A Viêm!

Đối mặt với cảnh tượng huyền huyễn trước mắt, Chúc Viêm đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, vừa mở mắt đã nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Viên Tiêu.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, hai mắt vốn đỏ bừng của Viên Tiêu đã khôi phục hoàn hảo, giống như trước kia, Chúc Viêm đang rất hoảng loạn, lấy lại bình tĩnh, sau đó phát hiện Viên Tiêu đang đứng ở bên giường sưởi, cúi đầu nhìn chăm chú vào mình, trên khuôn mặt tinh xảo không có chút biểu tình nào, chỉ nhìn mình, Chúc Viêm đã biết Viên Tiêu đang tức giận.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, một người nỗ lực muốn quên đi quá khứ, cứ như vậy bị một đứa trẻ khác không có nhãn lực nhìn thấy nhảy ra, đổi lại là ai ai không tức giận?

Chúc Viêm rất hiểu chuyện cũng rất hiểu hiểu, hắn bắt đầu nhớ lại bản nháp mình đánh tối hôm qua, lại phát hiện hiện tại mình không nhớ được một câu nào, hắn không thể làm gì khác hơn là xấu hổ đứng dậy, gãi đầu:

- Viên Tiêu, ngươi đang làm gì vậy? Sao không đi ăn cơm đi?

- A Viêm, đêm qua ta suy nghĩ rất nhiều, ta quyết định nói cho ngươi biết, tất cả những chuyện liên quan đến ta, chỉ cần ngươi không tức giận.

Viên Tiêu rũ mắt hồi lâu, trước khi Chúc Viêm mở miệng, thở dài một hơi, giống như đậu đảo nổi lên chuyện xưa trước đó của mình:

- Ta trộm gà vịt của nông hộ Viên gia thôn, đều là cữu thúc và gia gia của cha mẹ ta, bọn họ làm chuyện xấu, ta không thể thu thập bọn họ, chỉ có thể thu thập gà vịt nhà bọn họ, còn về chuyện xấu bọn họ làm, hiện tại ta sẽ nói cho ngươi, bọn họ...

Khi Chúc Viêm và Viên Tiêu muốn tiếp tục mở miệng, đứng dậy ôm Viên Tiêu đứng trên mặt đất vào trong lòng mình, hắn nhớ lại lời nói của Chúc lão thái thái tối hôm qua, một người chưa bao giờ nhắc đến, vì hắn chủ động thẳng thắn, ý nghĩa trong đó là cái gì, hắn hiểu cũng đau lòng, hắn liên tục ngăn Viên Tiêu lại:

- Viên Tiêu, đừng nói nữa, những người và chuyện đó đều là chuyện của quá khứ, những chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là hiện tại và sau này.

- Sau này?

Khi Viên Tiêu nghe thấy hai chữ này, trong lòng vừa động, lúc hắn đang thống khổ nhất thì sức mạnh chống đỡ sống sót của mình chính là hai chữ này, hiện tại hai chữ hắn nhất tâm động động được nói ra từ người hắn nhất tâm động, hắn bỗng nhiên tin lời nói của Chu Quế Hương lúc trẻ tuổi đối với mình.

Chịu đựng đau khổ khi phải sống, sẽ có phúc khí nghênh đón ngày lành.

Chúc Viêm ôm chặt Viên Tiêu trong lòng, buồn bực gật đầu, nói ra toàn bộ những lời mà gần đây mình vẫn luôn suy nghĩ cũng chậm chạp không dám nói ra miệng:

- Trước kia ta cũng không biết làm sao thích một người, hiện tại ta tốt rồi, ta muốn tiếp tục lấy thân phận phu quân của ngươi để cùng ngươi sống một cuộc sống tốt, trước kia ta và ngươi đều không tính, chúng ta chỉ có thể ở bên nhau như bây giờ, sau này, ngươi có bằng lòng cùng ta sống một cuộc sống như hiện tại hay không?

- Ừm! Ta nguyện ý, ta thích A Viêm hiện tại, cũng nguyện ý cùng A Viêm hiện tại sinh hoạt.

Viên Tiêu rất rõ ràng tình cảm của mình đối với Chúc Viêm, trước kia hắn có trách nhiệm đối với Chúc Viêm ngu ngốc kia, mà hiện tại hắn lại càng độc chiếm Chúc Viêm đã khôi phục thần trí này.

Chúc Viêm gật đầu, ôm Viên Tiêu cùng nhau đắm chìm trong ánh mặt trời sáng sớm.

Làm xong đậu hủ, Chúc Viêm và Viên Tiêu lại một lần nữa đi lên thị trấn, bởi vì trời mưa tối hôm qua nên không khí rất là tươi mát, cũng không còn oi bức giống như trước nữa.

Chúc Viêm và Viên Tiêu tới trấn trên, một trước một sau đi tới, tới trước đường chính Chúc Viêm theo bản năng quay đầu lại nắm tay Viên Tiêu, phát hiện Viên Tiêu còn chưa vươn tay, đã ấm giọng thúc giục nói:

- Mau đưa tay của ngươi cho ta, ta nắm lấy tay của ngươi, tránh cho trong chốc lát ngươi lại bị ném đi.

Đối mặt với lời nói đột nhiên của Chúc Viêm, Viên Tiêu ngay từ đầu không hiểu, sau khi hiểu rõ lập tức giơ gương mặt tươi cười lên, vươn tay ra làm đà kéo Chúc Viêm, hắn nhìn Chúc Viêm nắm cổ tay của mình trước người, mặt mày cười cong.

Đưa xong đậu hủ lãnh tiền bạc, Chúc Viêm bắt đầu lãnh Viên Tiêu đi vòng lại trên trấn, sáng sớm rất là náo nhiệt, có bán đồ ăn vặt, có bán đồ ăn vặt, Chúc Viêm nhìn một đám thương gia bày quán trên đường, không khỏi hỏi:



- Viên Tiêu, ai cũng có thể bán đồ ở trên trấn sao?

- À, đại khái là như thế này, chỉ cần ngươi có tay nghề, hơn nữa tay nghề cũng không tệ lắm thì bình thường quan phủ sẽ không quản.

Viên Tiêu không quá hiểu tại sao Chúc Viêm lại đột nhiên hỏi như vậy, hắn theo tầm mắt của Chúc Viêm, phóng mắt nhìn lại người đến người đi chợ, không khỏi suy đoán:

- A Viêm, ngươi không phải định mở quán ở đây chứ?

Trong lòng bỗng nhiên bị người khác nói, Chúc Viêm không khỏi quay đầu lại nhìn kỹ Viên Tiêu hơi lùn với mình, thầm nghĩ tiểu tử Viên Tiêu này có bộ dáng rất giống với những gì mình tưởng tượng, hắn vẫn luôn cho rằng Viên Tiêu là một thiếu niên xinh đẹp nhát gan, lại không ngờ rằng đây là đại tiên nhi mà người trong thôn kiêng kị, bề ngoài nhìn như thiên chân vô tà, nhưng trong xương lại mang theo thù hận, người như vậy thật sự là chồng nuôi của hắn sao?

- A Viêm, ta đã đoán sai?

Viên Tiêu thấy Chúc Viêm không trả lời mình, bĩu môi tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai mắt của Chúc Viêm.

Chúc Viêm bị Viên Tiêu nhìn chằm chằm có chút hư nhược, hắn ho nhẹ một tiếng, gật đầu nói:

- Không sai, ngươi nói không sai.

- Vậy ngươi định bán cái gì? Bán đậu hủ?

- Chuyện này để sau hẵng nói cho ngươi biết.

Nói xong, Chúc Viêm và Viên Tiêu không ở lại trấn quá lâu, trực tiếp trở về nhà, sau khi trở về nhà Chúc Viêm liền lấy ra đậu đã chần từ buổi sáng, bắt đầu vo đậu lên.

Như vậy một chút tới rồi, Viên Tiêu lại ngốc, hắn gãi đầu:

- A Viêm, là muốn xay đậu hủ?

- Không phải, ta phải làm Tào phớ.

Giữa trưa mặt trời có hơi lớn, Chúc Viêm loát nổi lên tay áo, tiếp tục đẩy ma, còn không quên nói cho Viên Tiêu:

- Viên Tiêu, bây giờ ngươi đi nấu một nồi, lát nữa ta có thể ăn.

- Tào phớ? Không phải là bộ dáng trước khi đậu hủ thành hình sao?

Trong lòng Viên Tiêu tràn đầy nghi vấn, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi Chúc Viêm công đạo cho mình, đành phải đứng dậy rời đi.

Chúc Viêm giống như bình thường, nấu đậu phụ thành tương, Viên Tiêu bên kia cũng nấu nóng, bỏ đậu tương đặc sệt vào trong chảo lớn nấu sôi rồi làm lạnh.

Đợi đến khi độ ấm của sữa đậu nành trong nồi vừa vặn, lúc này Chúc Viêm mới bắt đầu cầm lấy thạch cao nấu đậu hủ, điểm đậu phải có kiên nhẫn, điểm đến còn phải đều, như vậy thì mới có thể thành hình nhanh được.

Dưới sự trợ giúp của Viên Tiêu, Chúc Viêm đã vớt được Tào phỉ thành hình, đặt vào trong chậu, chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo.

Ngay vào lúc này, Viên Tiêu lại đưa ra nghi vấn:

- A Viêm, đây còn không phải là cách làm đậu hủ của chúng ta sao?

- Ta đương nhiên biết, hôm nay chúng ta chính là muốn ăn Tào phớ này.

- Đồ ăn Tào phớ? Cái này không có tư vị gì, đừng ăn.

Viên Tiêu rốt cuộc hiểu được mục đích của Chúc Viêm, đồng dạng cũng bắt đầu ngăn cản, trong ấn tượng của hắn, tào phơ ngoại trừ bị áp thành đậu hủ thì không có tác dụng khác.

Đối mặt với Viên Tiêu ngăn cản, Chúc Viêm lắc đầu, ôn nhu nói:

- Ngươi cảm thấy Tào Phớ không thể ăn, là bởi vì ngươi không ăn, vừa rồi trên đường ta nghĩ đến một phương pháp ăn mới, cảm thấy có thể thử một lần, ngươi để ta thử một lần, nếu như không thể ăn ta cũng sẽ hết hy vọng.



Viên Tiêu trước nay đều là theo ý của Chúc Viêm, đương nhiên chuyện nhỏ như vậy hắn sẽ không làm khó Chúc Viêm nữa, nếu làm tạp, hắn sẽ nghĩ cách giúp hắn, tuy rằng đồ ăn ở đây quá lớn, lãng phí đồ ăn là không nên, nhưng hắn càng không muốn làm Chúc Viêm không vui, trong lòng có đáp án.

- Ừm, ta sẽ cùng A Viêm thử một lần.

Mị sạch sẽ, Chúc Viêm bắt đầu nấu nước sốt, Chúc Viêm nhìn bệ bếp trống rỗng, lấy ra chìa khoá trữ vật Chúc lão phu nhân lén để lại cho mình, bởi vì Chúc lão phu nhân ban ngày cơ hồ đều không có ở nhà, nàng lại lo lắng nàng bảo tôn đói bụng thèm, liền đưa tất cả đồ ăn trữ vật cho Chúc Viêm, cũng chính là bởi vì có cái chìa khoá này, Chúc Viêm làm việc mới không khổ tay như vậy.

Trong nháy mắt, Chúc Viêm từ trong trữ vật lấy ra nguyên liệu nấu ăn mà lần này mình yêu cầu, cũng nhờ Viên Tiêu giúp nấu, lật xào hành mạt toái đến lúc này mới biến sắc, ngã vào nước tương một chút, sau đó cắt nấm vụn và đại sứ bát giác bỏ vào cùng nhau lật xào, lật xào một lát cho nước vào, đậy nắp nồi chờ đợi thiêu khai.

Trong lúc chờ đợi nước canh sôi lên, Chúc Viêm còn không quên ở bên cạnh mô tả lại vì sao mình sẽ nấu ăn:

- Khi đầu óc của ta không tốt, thường xuyên ở phòng bếp nhìn các ngươi nấu ăn, nhìn xem chính mình nấu ăn sẽ biết.

Viên Tiêu ngồi xổm dưới bếp lò bỏ thêm củi lửa, nghe xong hoàn toàn không nghi ngờ gì cả, sau đó phụ hoạ nói:

- Hắc hắc, A Viêm ngươi còn nhớ rõ? Đầu óc của ngươi không tốt, không được ý ta, nhưng lại thích đi theo phía sau ta xem ta nấu cơm.

Nghe Viên Tiêu nói như vậy, lúc này Chúc Viêm mới yên lòng, hơn nữa nhớ lại nguyên chủ vì sao lại chán ghét Viên Tiêu, trong đầu nghĩ nghĩ này đến từng đợt đau, dần dần hiện lên một cảnh tượng, đó chính là bộ dáng Viên Tiêu đang gϊếŧ gà.

Trong hình ảnh, Viên Tiêu lộ ra hung quang, trên khuôn mặt trắng bệch không hề có gợn sóng, vung đao lên càng hung ác thống khoái, như vậy hoàn toàn trái ngược với hình ảnh hiện tại, nhất định là nguyên chủ bị bộ dáng của Viên Tiêu doạ sợ rồi, lúc này mới vẫn luôn không muốn tiếp nhận Viên Tiêu.

- A Viêm?

- Hả?

Giọng nói mềm mại của Viên Tiêu kéo Chúc Viêm từ hồi ức về hiện thực, hắn lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn Viên Tiêu đang ngẩng đầu vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm mình, xấu hổ giải thích:

- Hắn đột nhiên quên mất nên làm như thế nào tiếp theo, trong lúc nhất thời quên mất thần.

Sau khi được Chúc Viêm giải thích, trên mặt Viên Tiêu nghi hoặc, nở rộ ra một nụ cười ngọt ngào:

- Không có chuyện gì, ngươi muốn làm gì thì để ta giúp ngươi.

- Ta muốn nước canh sền sệt, chuyện này phải làm như thế nào?

Chúc Viêm không phải cố ý lừa Viên Tiêu, mà là không muốn thương tổn Viên Tiêu, lúc trước Viên Tiêu vì sao lại hung thần ác sát như vậy, đều là do đám người Viên Tiêu kia tạo thành, hắn không muốn nhắc lại chuyện trước kia, khi Viên Tiêu nhớ lại chuyện trước kia, hắn muốn mang theo Viên Tiêu đi lên phía trước, quên đi ký ức thống khổ trước kia, tạo ra càng ngày càng nhiều hồi ức tốt đẹp, làm hắn không hề thống khổ, cho nên hắn đành phải giả vờ không hiểu dùng phương pháp tinh bột khoai tây thêm sốt này, không để cho Viên Tiêu sinh nghi.

Quả nhiên Viên Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều, hắn đứng dậy cầm lấy chén đi vào trong trữ vật, lúc trở về trong chén đã thành đầy bột phấn màu trắng, hắn bỏ thêm chút nước vào trong chén đựng đầy bột phấn, một bên không ngừng dùng chiếc đũa quấy, một bên giải thích cho Chúc Viêm nghe:

- A Viêm, ngươi nói chính là thêm sốt, chúng ta đều thích dùng khoai tây nhão phấn thêm sốt, như vậy canh mới có thể đặc sệt.

Chúc Viêm rất phối hợp làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ:

- Thì ra là một chuyện như vậy, ngươi không nói ta cũng không biết.

- Hắc hắc, ngươi không nhớ rõ thì hỏi ta là được.

Khi Viên Tiêu đang nấu canh trong nồi, lập tức ngã vào tăng nhiệt.

Lúc này, canh trong nồi đã bắt đầu phát ra mùi thơm, đợi nấu xong, nước canh lại lần nữa nấu, nước sốt cũng đã hoàn toàn nấu xong.

Chúc Viêm uống một chén trà, lại xối nước sốt vừa mới nấu xong lên, một chén trà đã làm thành, Chúc Viêm vẫn nhường cho Viên Tiêu một ngụm:

- Viên Tiêu, mau tới đây thử đi, nhất định phải nói thật.

- Ừm!

Viên Tiêu nhận lấy chén rượu Chúc Viêm đưa qua, hai tay đều có chút run rẩy, hắn mím môi hít hít, ngửi thấy mùi thơm của quả táo mang đến trước mặt, khẩn trương nhìn Chúc Viêm, cầm lấy cái thìa lên ăn một ngụm, khuôn mặt nhỏ căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng lại, ngửa đầu uống hết một chén rượu táo rồi mới nói:

- A Viêm, là ta sai rồi, Tào Phớ ăn ngon, thật sự ăn ngon, trước kia ta vẫn luôn cho rằng Tào Phớ không thể ăn, nhưng hiện tại ta sai rồi, làm như vậy Tào Phớ thật sự ăn quá ngon!