Chương 15

Có Viên Tiêu khẳng định, Chúc Viêm lại cho Viên Tiêu một chén, sau đó chính mình cũng ăn một ngụm tào phơ, cũng không nói chuyện nữa, yên lặng ăn lên.

Cỏ dại mềm mại thơm mát, phối hợp với nước kho nồng đậm của nấm tươi, ở khứu giác và vị giác cho người ta cảm nhận được cảm giác cực kỳ mới lạ.

Có tin tức về bữa cơm giữa trưa của hai người, hai người ăn rất ngon miệng, no bụng, hai người bắt đầu thu thập đồ ăn trong phòng bếp, lúc này Chúc lão thái thái cũng đã trở về.

Mới vừa vào sân, Chúc lão thái thái đã ngửi được một mùi thơm đặc biệt, buổi sáng khi đói bụng Chúc lão thái thái đã trực tiếp hô lên ở trong sân:

- A Viêm, buổi trưa hai ngươi làm đồ ăn ngon gì?

Chúc lão thái thái nói xong, Chúc Viêm và Viên Tiêu từ trong phòng bếp bưng tới hai người bọn hắn, nước cất và nước uống, cũng dưới sự theo dõi của các nàng, giống như lúc trước, một chén nước cất, lại tưới lên nước cất vừa phải, nước cất thơm, nước uống ngon, cứ như vậy chảy ra.

- A Viêm, trước kia ta cũng không biết Tào Phớ có thể ăn như vậy, quả thực ăn quá ngon!

Chúc lão thái thái uống hết chén này đến chén khác.

Bạch Trân và Chúc Xuân Nha cũng giống vậy, ngay cả lời cũng không muốn nói, chỉ lo ăn Tào phớ, Chúc Viêm thấy thế, nhìn Viên Tiêu vẫn luôn ngửa đầu nhìn mình bên cạnh, cười cười:

- Bà nội, đây cũng là đồ ăn ngon mà ta và Viên Tiêu nghĩ ra được khi ở nhà không có chuyện gì, lúc trước chỉ muốn thử một lần, không ngờ lại làm ra được.

- Ừm, chính là hai người tuổi trẻ đầu dưa con, nếu đổi là chúng ta, ngươi làm chúng ta ở nhà nằm cũng không nghĩ ra được, ha ha!

Chúc lão thái thái lại một lần nữa nói ra tiếng cười chiêu bài của mình, lập tức đã che kín toàn bộ âm thanh khác trong viện.

Chúc Viêm thấy Chúc lão thái thái và mọi người đều rất vui, liền nói ra ý tưởng muốn đi trấn trên bày quán của mình.

Lần này, Chúc lão thái thái cũng không có tư tiền nghĩ hậu giống như trước, trực tiếp vỗ đùi đồng ý với đề nghị của Chúc Viêm:

- Đồ ăn ngon như vậy mà không lấy ra bán chút tiền bạc thực sự đáng tiếc, như vậy đi, ngày mai A Viêm ta và các ngươi cùng đi trấn trên, hiện tại việc trong đất cũng nhẹ nhàng rồi, để cho đại bá mẫu và Xuân Nha của ngươi đi là được rồi!

Có Chúc lão thái thái ủng hộ, Chúc Viêm khởi sự tới càng thuận buồm xuôi gió, sáng sớm hôm sau, sau khi làm đậu hủ Tào phớ cùng với sữa đậu nành xong, ba người bọn hắn liền ngồi vào xe lừa của lão Triệu gia đi trấn trên.

Chúc Viêm lo lắng ba người bọn họ đi chậm không có nơi bày quán, đã dậy thật sớm, đợi khi bọn họ tới chợ trên trấn, vị trí bày quán hai bên đường phố cũng không có mấy hộ, Chúc Viêm chọn vị trí tốt liền cùng người trong nhà bày bán hàng.

Sau khi dọn xong quầy hàng, Chúc Viêm liền rót một chén rượu vào trên chiếc bàn gỗ đơn giản đang được dựng tạm, một hơi rượu này đã thu hút không ít người xem náo nhiệt, tất cả đều cẩn thận lắng nghe mùi đậu và mùi rượu đang được xào nhác xung quanh.

Mọi người không dám thử nghiệm những sự vật mới mẻ này, nhưng cuối cùng cũng không thể kiểm soát được lòng hiếu kỳ của mình, một lúc lâu sau đã có người không chịu nổi mùi vị của hàng giả vờ đứng ra dò hỏi:

- Tiểu tử, ngươi đây là cái gì?

- Đại gia, cái này gọi là Tào phớ, chúng ta đã đặc biệt bỏ vào nước sốt chế tác độc nhất vô nhị, trơn mềm ngon miệng rất là ăn ngon, một bát hai văn tiền, không thể ăn ta không cần tiền!

Chúc Viêm sợ hao tiền tiêu uổng phí quần chúng, đánh một cái cường tâm châm.

Có người không nhịn được lòng hiếu kỳ, tiến lên muốn một chén, hơn nữa dùng thìa uống một ngụm trước mặt mọi người, uống xong một ngụm này chính là một ngụm tiếp theo, uống đến khi uống sạch toàn bộ chén rượu mới sảng khoái nói một câu:

- Thứ này ăn ngon thật, lại thêm một chén nữa.

Có người đầu tiên ăn đậu hủ khen ngợi, người xem náo nhiệt ở đây đều hít hít cái mũi, cũng không hề bủn xỉn hai văn tiền kia, tranh nhau mua.

Không biết mọi người có tiếp nhận lần bán đầu tiên này hay không, cho nên Chúc Viêm cũng không chuẩn bị quá nhiều đồ ăn choung, sau khi mọi người điên cuồng cướp lấy, đồ ăn choung cũng bán không còn, chỉ còn lại có sữa đậu nành.

Đều là đồ vật nhà mình tự tay làm ra, rất được mọi người hoan nghênh, mà sữa đậu nành lại không ai hỏi thăm, vì phòng ngừa sữa đậu nành bán không ra, Chúc Viêm lại ở thời điểm mọi người sắp rời khỏi, thét to lên:

- Tào phỉ không có còn có sữa đậu nành, nhà ta trồng đậu thơm, nghiền ra được Ngụy phị hương, sữa đậu nành đương nhiên cũng không kém được, mọi người có thể tới uống sữa đậu nành một văn tiền một bát.



Giá cả của sữa đậu nành rất tiện nghi, hơn nữa bán tương cũng không tệ, có người bởi vì tới chậm không được ăn nên đã mua một bát sữa đậu nành, không ngờ sữa đậu nành này cũng ngon miệng hơn sữa đậu nành mà trước kia đã uống, trực tiếp mua một bát nữa.

Này tới tới lui lui, khi sữa đậu nành bán hết, cũng tới giữa trưa, sau khi thu thập xong tất cả, Chúc Viêm liền giao túi tiền nặng trịch cho Chúc lão thái thái:

- Bà nội, ngươi quản tiền, chúng ta lát nữa sẽ về nhà thôi.

- Ai!

Chúc lão thái thái nhận lấy túi tiền Chúc Viêm đưa qua, trong ánh mắt của nàng tràn đầy kinh hỉ:

- Như vậy à! Nửa ngày này chúng ta kiếm được còn nhiều hơn ba ngày của gia gia ngươi, trời ạ!

Giống như Viên Tiêu, vui sướиɠ còn có Viên Tiêu, hắn nghe tiếng va chạm dễ nghe của tiền bạc trong ví tiền, càng sùng bái Chúc Viêm, đậu hủ phổ thông, cứ như vậy ở trong tay Chúc Viêm đổi bộ dáng, liền kiếm lời nhiều tiền bạc như vậy cũng chỉ có Chúc Viêm có thể làm ra.

Chúc Viêm ở bên cạnh đang tính toán chuyện phải làm sau này, vừa vặn đυ.ng phải đôi mắt đen láy mang theo linh khí của Viên Tiêu, không khỏi nghi vấn nói:

- Viên Tiêu, ngươi có chuyện gì vậy?

- Không, không có gì, chính là muốn biết khi nào về nhà.

Viên Tiêu mất tự nhiên sờ sờ đầu của mình, đô đô miệng nhìn về phía nơi khác.

Cùng lúc đó, Chúc lão thái thái ở bên cạnh mở miệng:

- À, chúng ta đang trên đường trở về, mua hồ tửu ngon, cho Triệu lão đầu cầm đi, chúng ta luôn là không duyên cớ ngồi xe lừa của người ta, ít nhiều có chút băn khoăn, huống hồ hiện tại chúng ta có tài lộ này, sau này không chừng phải dùng nhiều ít xe lừa của người ta.

Chúc lão thái thái bỏ đi ái muội, rất tán đồng nói, sau đó thu thập đồ tốt, cầm tiền bạc mua hai vò rượu và một ít thịt kho cùng với một bình rượu nhỏ, lúc này mới ngồi vào trong xe của Triệu lão đầu.

Tới rồi, Chúc lão thái thái không để ý Triệu lão đầu chống đẩy, trực tiếp nhét một vò rượu hoa quế tốt nhất kia vào trong lòng Triệu lão đầu, mang theo Chúc Viêm và Viên Tiêu trở về nhà.

Lại không ngờ, một màn này bị mấy thôn dân nhìn thấy, chuyện Chúc gia kiếm tiền này, ở trong thôn một truyền mười mấy truyền trăm, ngay cả tiểu hoàng cẩu ở cửa thôn cũng đã biết.

Đương nhiên đây đều là lời sau, bên này Chúc Viêm mới vừa về đến nhà, đã bắt đầu nghiên cứu làm chuyện này, tuy hiện tại hắn làm Tào phớ rất ngon, nhưng vẫn kém hơn một ít so với hắn uống Tào phớ ở đời trước, hắn bắt đầu suy nghĩ hiện tại mình làm Tào phớ đến tột cùng kém ở đâu.

Cuối cùng nghĩ nghĩ vẫn quyết định đi cùng Viên Tiêu một chuyến vào trong núi.

Hạ thu là thời gian mà các loại rau dại trong núi có nhiều nhất, tuy thổ địa trên núi cũng không tốt, nhưng Sơn trân dại mọc ra vẫn có thể tạo phúc một phương, Chúc Viêm và Viên Tiêu một trước một sau mà tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn có thể dùng để phối hợp với tào phạt.

Nước trong nhà của Tào Phớ chú trọng nhất là độ sệt và hương thơm, canh mà hắn và Viên Tiêu điều chế ra là dùng nấm đinh nhắc tới tiên, nhưng những thứ này đối với Chúc Viêm thì không đủ, hắn còn cần các nguyên liệu nấu ăn khác để tăng lên vị của Tào Phớ, ví dụ như mộc nhĩ.

- A Viêm, cái này gọi là mộc nhĩ, phơi khô quấy muối hoặc là xào cải trắng đều ăn rất ngon.

Viên Tiêu nhìn thấy Chúc Viêm liên tiếp nhìn chằm chằm vào thân cây và gỗ trên người nó, liền đi lên trước hái một ít Mầm Mầm bắt được trước mặt Chúc Viêm, bắt đầu làm khoa học phổ cập.

Chúc Viêm nhận lấy mộc nhĩ trong tay Viên Tiêu, cảm thụ được xúc cảm của mộc nhĩ mới mẻ, bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Viên Tiêu, nếu chúng ta cắt mộc nhĩ đã phơi khô thành bột giống như nấm đinh, nấu canh kho tiến hành đề hương thì hẳn là có thể ăn ngon hơn.

- A...

Viên Tiêu ngửa đầu nhìn Chúc Viêm, trên mặt có chút khó coi, trước kia hắn chưa từng thử như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Chúc Viêm, cũng không từ chối, trầm tư thật lâu sau đó cười phụ hoạ nói:

- Vậy chúng ta thử xem, không thể ăn lại nghĩ biện pháp khác.



Hai người họ nhận thức nhau, bắt đầu vơ vét mộc nhĩ tươi tốt ở trong rừng cây, bởi vì mấy ngày hôm trước mới vừa mưa xong, có không ít cây cối không thấy được ánh mặt trời nên vẫn triều hồ, càng cổ vũ mộc nhĩ sinh sôi nảy nở và sinh trưởng.

Hai người Chúc Viêm và Viên Tiêu ở trong rừng hái không ít mộc nhĩ, còn có các loại rau dại hoang dã khác, bao gồm cả những rau dại mới được ăn như dương xỉ, cây tể thái.

Một lát cố gắng vơ vét, cuối cùng Chúc Viêm cũng lấp đầy sọt phía sau lưng của mình, hắn muốn mang Viên Tiêu về nhà, đang muốn nói chuyện hết sức thì nhìn thấy bóng người dần dần đi về phía này:

- Viên Tiêu, ngươi xem người bên kia có phải Tôn Ngọc Trúc hay không?

Viên Tiêu ở dưới sự nhắc nhở của Chúc Viêm, híp mắt nhìn kỹ người tới, khi đối phương chào hỏi mình về phía đối phương, lúc này hắn mới xác định nói:

- Đúng vậy, đúng là Tôn Ngọc Trúc, hắn hẳn là tới để hái thuốc.

Chúc Viêm mới vừa nghe Viên Tiêu nói xong, đầu Tôn Ngọc Trúc đã cõng giỏ trúc đi tới trước mặt Chúc Viêm và Viên Tiêu, lau mồ hôi trên mặt, cao giọng nói:

- Hai người các ngươi cũng đi hái thuốc sao?

- Không phải, ta và Viên Tiêu chính là tới hái chút rau dại.

Chúc Viêm và Tôn Ngọc Trúc chào hỏi nhau, sau khi ba người nói vài câu việc nhà, hắn thấy bộ dáng của Tôn Ngọc Trúc giống như muốn nói chuyện riêng với Viên Tiêu, liền suy đoán rằng sợ là Tôn Ngọc Trúc này lại muốn truyền lời cho Viên Tiêu, vì vậy hắn cũng không đi theo Viên Tiêu nữa, xoay người đi nơi khác, tiếp tục tìm kiếm các nguyên liệu nấu ăn khác.

Bên phía Tôn Ngọc Trúc thấy Chúc Viêm đi rồi, dùng bả vai kề sát Viên Tiêu đυ.ng vào bả vai của Viên Tiêu một chút, dưới bộ dáng kinh ngạc của Viên Tiêu, nhỏ giọng nói:

- Hiện tại trong thôn đều truyền cho ngươi gia tộc Chúc Viêm không chỉ không ngốc còn biết kiếm tiền, mấy ngày nay thật nhiều thôn dân đều nói các ngươi đi trấn trên kiếm tiền.

Viên Tiêu vốn tưởng rằng Tôn Ngọc Trúc chỉ là muốn hỏi thăm tình hình gần đây của Chúc Thiết Đản với mình, không ngờ lại nói đến Chúc Viêm với hắn, khuôn mặt vốn đang nở nụ cười lập tức lạnh xuống, ngữ điệu nói chuyện cũng không hề nhẹ nhàng như khi nói chuyện với Chúc Viêm.

- Đầu óc A Viêm tốt, đương nhiên có thể kiếm tiền, cũng có thể nuôi gia đình, mấu chốt là những thứ này có quan hệ gì với ngươi chứ?

- Ai, ngươi đừng trừng ta mà, ta chỉ nói thôi.

Đây là lần đầu tiên Tôn Ngọc Trúc nhìn thấy Viên Tiêu khác hẳn với thường lệ như vậy, ngày xưa Viên Tiêu đều cười ha hả với ai, hơn nữa làm việc cũng là trung quy trung củ, bây giờ mặt lạnh như vậy, không khỏi làm cho Tôn Ngọc Trúc ở đại hạ rùng mình một cái, hắn sợ Viên Tiêu hiểu lầm mình, vội không ngừng bổ sung nói:

- Ngươi còn không biết ta sao, ta vừa ý chính là Thiết Đản ca, ta thấy ngươi luôn giúp ta hai chuyện, lại là bằng hữu của ta, lúc này mới nghĩ đến giúp ngươi trù tính.

- Trù tính?

Sau khi tâm ý của Tôn Ngọc Trúc qua đi, vẻ mặt lạnh lùng của Viên Tiêu mới hơi có chút dịu xuống.

Tôn Ngọc Trúc thừa dịp Viên Tiêu tò mò hết sức, lập tức còn nói thêm:

- Chính là muốn cho ngươi nắm chắc.

- Nắm chặt?

Viên Tiêu không nghe hiểu lời nói của Tôn Ngọc Trúc, hắn ngơ ngác nhìn Tôn Ngọc Trúc, trong miệng lẩm bẩm:

- A Viêm, có gì yêu cầu ta phải nắm chắc không?

Lời này vừa ra khỏi miệng, Tôn Ngọc Trúc trực tiếp cho Viên Tiêu một cái xem thường, lão thở dài:

- Ngươi nghĩ xem, trước kia, khi Chúc Viêm còn là thằng ngốc thì đã lớn lên không kém, muốn cái đầu thì cái đầu, muốn bộ dáng thì bộ dáng, hiện tại không ngốc, ngươi cho rằng chỉ có ngươi nhìn chằm chằm hắn sao?

- Đúng vậy, ta là phu lang của hắn, ai còn có thể tới cướp được chứ?

Viên Tiêu được Tôn Ngọc Trúc đề điểm, rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận, đồng thời cũng luống cuống, nếu như chuyện này đổi thành trước kia, hắn sẽ không kiêng kị, bởi vì đối với khi đó, hắn chiếu cố Chúc Viêm chỉ là thực hiện hứa hẹn với Chu Quế Hương, nhưng hôm nay hắn và Chúc Viêm vừa mới liên hệ tình ý, Chúc Viêm cũng đối với mình càng ngày càng tốt, tất cả những thứ này làm hắn càng thêm tham luyến Chúc Viêm, hắn muốn Chúc Viêm chỉ thuộc về một mình hắn.